Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 565 : Trước giông tố

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Trưa ngày hôm sau, không cần Tam Xích phải nhắc, Thẩm Mặc đi vào trong bếp mở cái lồng dùng để xấy hồng ra, nhìn thấy hồng đã có màu hơi trắng rồi, y liền tới phòng bên, tìm đầu bếp nói:

- Chu bá, hồng đã trắng rồi, tiếp theo phải làm như thế nào?



Chu bá là người Sơn Đông, nấu ăn rất giỏi, cũng biết cách làm các món bánh trái điểm tâm, làm mứt cũng chỉ là chuyện vặt, nghe vậy cười đáp:

- Nếu như muốn làm hồng dẻo thì không thể thiếu ba nắn ba sấy, ngài phải mỗi ngày nắn một lần, sau đó cho vào lồng sấy, sau ba lần như vậy là được rồi.



- Không ngờ làm mứt thôi mà cũng rất là rắc rối.



- Có gì mà phiền phức đâu? Đại nhân có lồng sấy, năm ba ngày là xong rồi.

Chu bá lắc đầu:

- Người dân thường không có điều kiện, đều phải phơi ở bên ngoài, cả tháng trời mới thành được đấy.



- Vậy cách làm đẩy nhanh tốc độ này của ta liệu có ảnh hưởng tới mùi vị không?

Thẩm Mặc quan tâm hỏi.



- Không đâu.

Chu bá lắc đầu:

- Loại phương pháp này làm ra mứt hồng vừa vàng vừa bóng vừa ngọt, hương vị đậm, mềm dẻo. So với phơi khô ngoài trời tốt hơn nhiều.



Thẩm Mặc bấy giờ mới yên tâm, liền tới nhà bếp bên cạnh, dựa theo yếu quyết Chu sư phụ dạy, bắt đầu bóp hồng. Lần đầu tiên phải chú ý bóp nhè nhẹ, đều tay, không thể làm nát lớp vỏ khô bên ngoài. Dù là tay y có tài luyện bút, nặng nhẹ kiểm soát rất có chừng, cũng rất kiên nhất, nhưng bóp xong quả cuối cùng, vẫn mệt tới không nhấc tay lên được.



Trưa ngày hôm sau còn chưa nghỉ lại sức lại phải đi bóp. Lần này phải bóp khắp cả lượt quả hổng, bóp cho mềm ra, cần sức chứ không cần chừng mực. Sau đó ngày thứ ba lại phải đi bóp, lần này chú trọng bóp định hình cho miệng mứt, rất có cảm giác thành tựu.



Thẩm Mặc đang bóp tới thích thú thì Tam Xích bên ngoài bẩm báo:

- Đại nhân, Âu Dương bộ đường tới rồi.



Thẩm Mặc nghe thế thở phào, bóp một cái cho quả hồng bóp lại, rồi dàn đều ra, cho vào lồng sấy, không quên dặn một câu:

- Đừng có đụng chạm bừa vào, ta sẽ quay lại bóp tiếp.

Nói xong mới rời đi.



Nhìn theo bóng lưng của đại nhân, Tam Xích nghĩ, đi theo đại nhân bao nhiêu năm, hắn lần đầu tiên thấy đại nhân đích thân làm việc vặt, còn làm rất là chăm chú. E rằng trử muốn làm chút thức ăn cho người nhà ở phương xa ra, còn có một nguyên nhân rất lớn là dùng loại phương pháp này giải tỏa áp lực.



Thẩm Mặc tới tiền sảnh, vừa định vấn an thì bị hình dạng của Âu Dương Tất Tiến làm giật này mình, chỉ thấy Âu Dương thượng thư hai mắt thâm quầng, mặt đầy mỏi mệt, thế nhưng tinh thần phấn chấn, mặt mày hớn hở. Dáng vẻ cực kỳ quái dị.



Không đợi Thẩm Mặc mở miệng, Âu Dương Tất Tiến hỏi gấp:

- Quyển sách đó nói có phải là sự thực không? Có thứ máy hơi nước thần kỳ như thế à?



- Mặc dù chưa thấy đồ thật, nhưng hạ quan tin tưởng là sự thực.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Bởi vì hạ quan thấy nó rất có lý.



Thật xấu hổ, Thẩm Mặc là sinh viên khoa văn, chỉ biết câu chuyện về James Watt và nguyên lý cơ bản về động cơ hơi nước, thậm chí biết tương lai tươi sáng của nó. Chỉ một thứ không biết là làm sao chế tạo ra nó, thậm chí là làm cái mô hình đơn giản cũng không biết. Y hận thầy giáo dạy lý của mình hồi sưa vì sao lại không dạy y làm.



Cho nên y chỉ có thể đem hi vọng gửi gắm vào sức tưởng tượng và lý giải của Âu Dương Tất Tiến thôi. Nhưng làm người ta bất ngờ là, ở phương diện này Âu Dương lão tiên sinh đúng là giỏi hơn Thẩm Mặc nhiều, ông ta hưng phấn nói:

- Đâu phải chỉ là có đạo lý? Lão phu thấy tuyệt đối khả thi.

Nói rồi kéo ra chiếc rương đặt ở dưới chân, nói như khoe của báu:

- Ta suy nghĩ mất nửa ngày, làm ra được mô hình đơn giản nhất, Thẩm đại nhân xem xem có phải là nó không?



- Hả? Đã làm ra rồi?

Thẩm Mặc kinh ngạc:

- Sao nhanh thế?



- Vì mọi thứ có sẵn hết rồi mà.
- Trong này có sáu cuốn sách Thiên Văn, Địa Lý, Hóa Học, Đại Số, Vật Lý, Hình Học .

Thẩm Mặc dùng kỳ ức khi còn đi học, tốn mất mấy năm trời, vắt hết óc mới viết ra được. Đương nhiên y không thể nói như thế:

- Những quyển sách này là bút ký hạ quan theo học Kinh Xuyên công, đều viết từ chỗ cơ bản nhất, có ích lợi cực lớn với nghiên cứu của ngài. Lão đại nhân cứ mang về mà đọc, có chỗ nào không hiểu chúng ta liên hệ với nhau.



- Được.

Âu Dương Tất Tiến nhận lấy sáu cuốn sách ôm vào trong lòng:

- Cáo từ.



- Lão đại nhân bảo trọng, thứ cho hạ quan không tiễn được.

Thẩm Mặc cười khổ, hiện giờ y đúng là không thể đứng được nữa.



Thẩm Mặc sai người tới nha môn trình bày đúng sự thực xin nghỉ phép, rồi ngoan ngoãn ở nhà, dù sao chân y bị thương thật, chẳng sợ bị người ta đến thăm. Những cấp dưới liên tục tới thăm hỏi một ngày, hôm sau thì yên tĩnh hơn nhiều. Thẩm Mặc ngồi trên giường đọc sách, nhưng đầu lại nhớ tới số mứt hồng của y, liền sai Tam Xích tới nhà bếp xem tình hình ra sao rồi.



Không bao lâu sau Tam Xích quay về, bê một đĩa mứt hồng, nhìn thoáng qua chỉ thấy miếng mứt vừa trắng vừa mềm, như đống tuyết vậy. Tới gần mới nhìn ra hình, cái nào cái nấy như vầng trăng sáng, bên trên kết một lớp sương dầy:

- Chu bá nói sấy đủ lửa rồi, mứt hồng của đại nhân đã thành công.



Thẩm Mặc đưa tay cầm lấy một quả hồng, đưa lên miệng nếm thử, cảm giác dẻo ngọt thấm tới tận tim, ngậm miếng mứt trong miệng như ngậm mật, không cần cắn cũng tan ra, không kìm được tự hào:

- Ta thật là giỏi.



"Là do Chu bá khống chế lửa tốt thì có." Tam Xích cười thầm.



Nếm xong một quả, Thẩm Mặc không nỡ ăn nữa, đem số mứt hồng này dùng lá bọc lại y như nhau cho vào hộp, đếm số lượng, tổng cộng là mười hai hộp, lấy ra hai hộp đưa cho Tam Xích:

- Cầm lấy hai hộp mang cho chất nữ của ta ăn, còn lại sai người mang về phương nam.



Tam Xích từ chối:

- Thôi cứ để cho các thiếu gia đi, Chu bá vẫn còn làm nữa mà, thuộc hạ lấy của ông ấy là được.



- Cũng được, có ít thế này ta đúng là ngại mang cho.



Hai người đang nói cười thì Từ Vị hớt ha hớt hải chạy vào, thở hồng hộc nói:

- Không hay, Âu Dương Tất Tiến xin nghỉ, bệ hạ đã phê .. Phê chuẩn rồi.



- Đây là chuyện mừng mà.

Thẩm Mặc cười.



- Nghiêm Thế Phiên đã biết là đệ làm, tuyên bố muốn lột da đệ.

Từ Vị thở đều lại, nói.



- Ôi đệ sợ quá này...

Thẩm Mặc bĩu môi:

- Thôi mau đi gửi đi.

Câu này nói với Tam Xích.



Tam Xích liền mang giỏ mứt hồng đi.



Thấy y vẫn cứ điềm nhiên như không, Từ Vị dậm châm nói:

- Đệ đâu phải không biết sự lợi hại của hắn? Ngày mai tấu chương đàn hặc đệ sẽ xếp đầy bàn của bệ hạ.



- Thế à?

Thẩm Mặc gãi đầu:

- Vậy đệ cũng đàn hặc hắn.