Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 566 : Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Trong ngoại trạch Nghiêm gia.

- Ta muốn y phải chết.

Nghiêm Thế Phiên như con sư tử nổi giận, gầm gừ:

- Thì ra là y, thì ra kẻ giở trò từ đầu tới cuối chính là y.



Hôm qua nghe tin Âu Dương Tất Tiến từ chức, hắn thật không dám tin, liền tới tận nhà chất vấn, được câu trả lời khẳng định, đồng thời hắn khuyên giải thế nào cũng không thể lay chuyển chủ ý của Âu Dương Tất Tiến.



- Vì sao?

Nghiêm Thế Phiên chất vấn cữu cữu của hắn.



- Ta mệt rồi, chán rồi.

Âu Dương Tất Tiến lạnh nhạt nói:

- Ta không muốn làm con rối tượng gỗ của ngươi nữa, ta muốn về nhà dưỡng lão.



- Cữu cữu hiểu lầm rồi, cháu đâu có ý định thao túng người. Chẳng qua là người vừa mới nhậm chức, cháu sợ người suy nghĩ thiếu chu toàn, cho nên mới ra mặt sắp xếp thay.

Nghiêm Thế Phiên làm hành động hiếm có, chắp tay nói:

- Chỉ lần này thôi, tuyệt không có lần sau.



Âu Dương Tất Tiến chẳng hề lay động:

- Dù sao thì năm nay ta cũng đã bảy mươi, quan viên thất thập trí sĩ, đó là quy của triều đình, ta dựa vào cái gì mà làm trái?



- Điều này càng không phải lo lắng.

Nghiêm Thế Phiên có chút nóng nảy phất tay:

- Cháu sẽ giúp người giải quyết hết, cữu cữu muốn làm bao lâu cũng không thành vấn đề.



- Đó là ngươi nói thôi, còn ta thì không muốn làm nữa.



- Hả.

Nghiêm Thế Phiên bị ông ta làm chết đứng, nhìn Âu Dương Tất Tiến như rắn độc:

- Rốt cuộc là kẻ nào làm cho người thay đổi lớn như thế?



- Chẳng vì sao cả, không muốn làm nữa thôi.

Âu Dương Tất Tiến quay đầu đi không nhìn hắn:

- Đó là tự do của ta.



- Trên đời này có được mấy người làm tới quan lớn bộ đường?

Nghiêm Thế Phiên không tin, hỏi:

- Cho dù là có cũng mấy người được nắm giữ lại bộ? Đây là cái ghế người ta ngày đêm mơ tưởng, sao cữu cữu vứt nó đi như giày rách thế?



- Bởi vì cái giày quan đó ta đi không thoải mái.

Âu Dương Tất Tiến thản nhiên nói với đứa cháu họ:

- Ta muốn đổi sang đi giày vải, không phải là ai cũng thích làm quan, hiện gờ ta có thể nghỉ hưu để đi làm chuyện mình thích rồi. Ý ta đã quyết, ngươi có nói nhiều cũng vô ích.
Tất nhiên học sinh không thể phản bội sư phụ, nhưng sư phụ cũng không thể làm hại học sinh, trừ khi học sinh ngỗ nghịch trước. Nhưng Từ Giai biết rất rõ, Thẩm Mặc tuyệt đối không cho mình cơ hội này.



Lo lắng nhìn Trương Cư Chính ngồi ở đối diện, Từ Giai thầm nghĩ :" So ra thì Thái Nhạc còn quá yếu ..." Giống như cha mẹ, luôn cho rằng con cái mình còn nhỏ. Trong mắt ông ta, Trương Cư Chính mặc dù là ngọc đẹp, nhưng chưa đủ trưởng thành, chưa đủ tu dưỡng, không có sự cay độc như đứa con ghẻ Thẩm Mặc. Lo lắng sau này hai người làm cùng một chỗ, Thẩm Mặc sẽ bắt nạt Trương Cư Chính.



Trương Cư Chính là người nối nghiệp được Từ Giai tuyển chọn. Nói một cách đường hoàng là liên quan tới việc chính sách tương lai của mình có được thực thi bình ổn tiếp hay không. Nói một cách riêng tư nó liên quan tới hạnh phúc cuối đời của ông ta cùng với an nguy gia tộc, cho nên Từ Giai phải bảo hộ tốt cho hắn.



Ông ta chẳng phải là chưa từng nghĩ tới việc dùng Thẩm Mặc thay cho Trương Cư Chính, chuyển sang toàn lực vun đắp tên tiểu tử kia. Nhưng mau chóng phủ quyết bản thân, vì trong mắt ông ta, Thẩm Mặc không phủ hợp làm người kế thừa thủ phụ.



Từ Giai có thể nói là người hiểu Thẩm Mặc nhất trong những quan viên Đại Minh. Những hành động việc làm của kẻ này ở Tô Tùng, quả quyết tới tàn nhẫn chỉ là thứ yếu. Đáng sợ hơn nữa là y gan lớn trùm trời, khinh thường quyền uy, dám đấu với Từ gia, đấu với cả Cửu đại gia tộc đông nam, dám để cho toàn thành thiếu lương mấy tháng trời chỉ vì để cho đối phương thua thật triệt để.



Nếu như để kẻ này lên vị trí cao, tất nhiên càng phóng tay làm theo ý bản thân. Lại nhìn trình độ mà y thể hiện ra, tới khi ấy lớp trẻ còn ai có thể tranh phong với y.



Nếu như y chỉ cứng rắn quyết liệt thì đành đi, thế nhưng tên này lại mang bộ mặt "hiền lành lương thiện", trong bụng lại không coi quy củ ra cái gì. Cứ nhìn cách thi chính của y tại Tô Châu, bày toàn thứ mới mẻ, làm người ta không ngờ được.

Không may là kẻ này lại có cái bản lĩnh mua chuộc lòng người, dỗ dành cho cả quan viên lần người dân đều vui sướng, không một ai đi tố cáo việc làm trái quy củ của y, khiến y bình an vô sự làm hết nhiệm kỳ.



Nguyên nhân chân chính làm cho Từ Giai chính thức từ chối tên học sinh này, chình là vì từ trên người Thẩm Mặc , Từ Giai liên tưởng tới Vương An Thạch, tên yêu nghiệt phá hỏng chế độ tổ tiên, cuối cùng họa quốc ương dân.



***Vương An Thạch thời Bắc Tống, thực hiện cải cách ảnh hưởng quyền lợi tầng lớp quan lại.



Trong con mắt Từ Giai, một quốc gia sở dĩ một quốc gia có thể trường tồn là dựa vào giữ vững pháp chế của tổ tiên. Chỉ cần ai nấy đều làm theo quy củ , vậy thì lấy đâu ra rối loạn? Lấy đâu ra bạo dân? Đại Minh có thể đời đời bền vững.



Nhưng nếu như để Thẩm Mặc lên nắm quyền, y có coi pháp chế của tổ tông vào mắt không? Chỉ e y không lộn nhào cả Đại Minh lên thì tuyệt đối không chịu thôi.



"Không thể để câu chuyện Vương An Thạch xuất hiện tại Đại Minh!" Cuối cùng Từ Giai hạ quyết tâm, nói với bản thân :" Ta không thể chỉ nghỉ cho cá nhân, mà phải nghĩ cho tương lai của Đại Minh, đây là bổn phận của thần tử ..." Câu này không hải là toàn an ủi bản thân, mà đúng là có vài phần chân tình. Nếu như chỉ nghĩ cho bản thân, quan hệ hai người rõ ràng ra đó, có thể khiến Thẩm Mặc cả đời phải nghe lời ông ta, bảo vệ Từ gia, còn gì mà không hài lòng?



"Vì Đại Minh, ta không thể bỏ đứa môn sinh đắc ý này.." Từ Giai thầm thở dài, đưa ra quyết định cuối cùng, nói với ba quan viên trẻ tuổi kia:

- Duy Tu, ba đứa các ngươi về nhà nghỉ ngơi trước đi."



Duy Tuy là tên chữ của hình bộ cấp sự trung Ngô Thì Lai, hắn và hai quan viên khác, một là Trương Trác chủ sự thanh lại ti hình bộ Quảng Đông, một là Đổng Truyền Sách chủ sự thanh lại ti hình bộ Sơn Đông, có chung một thân phận là môn nhân vương học, học sinh của Từ Giai.



Bọn họ bị Trương Cư Chính bảo tới gặp ân sư, nói có nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, nhưng hết sức quan trọng giao cho bọn họ.



Mặc dù Từ các lão còn chưa nói là nhiệm vụ gì, nhưng ba người đã có thể đoán ra, nhất định có liên quan tới đảo Nghiêm.

Nhưng bọn họ chẳng hề tỏ ra sợ hãi, bởi vì quan viên trẻ tuổi của Đại Minh còn chưa quên lời giáo huấn của thánh nhân, luôn mang trong mình nhiệt huyết sẵn sàng hiến dâng tất cả vì sự nghiệp chính nghĩa.



Chính lúc ba người kích động mặt đỏ bừng bừng, chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ "cực kỳ nguy hiểm, nhưng hết sức quan trọng ", thì Từ Giai nhận được tin tức Âu Dương Tất Tiến dâng sớ nghỉ hưu, sau đó là im lặng thời gian dài. Làm tâm trạng ba người cứ lên lên xuống xuống không ngừng. Sốt ruột chờ đợi cuối cùng gặp phải một câu như thế, hoàn toàn mất nhuệ khí, trái tím rên siết :" Chơi người ta như thế sao?"



Từ Giai nhìn ra ba người bọn họ uất ức, cười ôn hòa:

- Không phải là không có nhiệm vụ giao cho các ngươi, mà là hiện giờ tình hình đã thay đổi, nhiệm vụ của các ngươi trì hoãn lại.



Trương Cư Chính muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc của Từ Giai ngăn lại.