Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 567 : Nữ nhân đáng phục (1+2)

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Đợi ba người đó đi rồi, Trương Cư Chính sốt ruột hỏi:

- Sư phụ vì sao muốn thay đổi kế hoạch?



- Không phải ta đã nói rồi sao?

Từ Giai hạ mí mất xuống:

- Tình hình đã thay đổi.



- Nhưng sự phụ đã nghĩ tới chưa? Thiếu sự chi viện của chúng ta, phía Chuyết Ngôn sẽ rất nguy hiểm.

Trương Cư Chính nói vội.



- Không cần phải lo cho người khác.

Từ Giai nhắm mắt lại:

- Hiện giờ chuyện quan trọng nhất là đưa Phùng thị lang lên vị trí thượng thư. Thái Nhạc, ngươi mau đi bái phỏng các vị đại nhân, chuyển đạt ý tứ của ta.



- Nhưng sư phụ, Chuyết Ngôn thì phải làm sao bây giờ?

Trương Cư Chính không chịu bỏ qua:

- Chúng ta không thể bỏ mặc y được.



Nghe hắn cứ nói suốt bên tai, tâm địa đàn bà, Từ Giai cuối cùng vỗ bàn nổi giận quát:

- Hỗn lão! Ngươi là thằng nhãi con không chịu lớn, muốn làm ta tức chết à?



Thấy Tức các lão xưa nay luôn ôn hòa nổi giận, Trương Cư Chính không dám nói gì nữa, thở dài lui ra ngoài.



Nhìn Trương Cư Chính thất vọng bỏ đi, Từ Giai chỉ biết lắc đầu, cũng thở dài:

- Tiểu tử kia ngươi tu đâu ra được phúc phận như thế?



~~~~~~~~~~~~



Trần Hổ thu thập tình báo mặc dù lén lén lút lút, nhưng lại không hề chậm chế chút nào, chỉ vẻn vẹn hai ngày đã có báo cáo trở về cho Nghiêm Thế Phiên.



- Thì ra là thế, thì ra là y giở trò.

Nghiêm Thế Phiên rú lên như con thú dữ bị thương:

- Ta muốn y phải chết.

Hắn đá văng mọt thứ có thể trong phòng, nghiến răng ken két:

- Đúng rồi, những chuyện trước kia cũng nhất định là do y làm! Đáng hận ta bị bưng tai bịt mắt, còn cho rằng mình gặp phải năm tuổi nên làm gì cũng bất lợi.

Tới đó hắn hất mạnh cái bàn, kết quả không hất nổi cái bàn làm bằng gỗ lim nặng nề, hắn tức giận giật khăn trải bàn, làm chén đĩa trên bàn văng hết xuống đất, vỡ tan tành, rống lớn:

- Thì ra không phải thiên tai, mà là nhân họa.



Điên cuồng phát tiết một hồi, đem u uất kìm nén mấy tháng qua giải phóng toàn bộ, Nghiêm Thế Phiên thở hồng hộc ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn lạnh lặn, quát bảo Hồ Thực nấp bên ngoài cửa:

- Vào đây.



Hồ Thực dè dặt đi vào, khó khăn lắm mới kiếm được chỗ đặt chăn, đứng lại hỏi:

- Đông Lâu công có gì sai bảo?



- Lột áo quan của tên họ Thẩm kia.
- Con người của ngài làm người ta không biết được câu nào là thật, câu nào là giả nữa.



Thẩm Mặc lộ ra nụ cười thành thật:

- Không phải tất cả mọi sự hi sinh đều là vì muốn được báo đáp, cũng không phải là tất cả bằng hữu khác giới đều đi tới bước kia.

Nói rồi thở dài:

- Bỏ gánh nặng xuống đi Tô Tuyết, nàng không nợ nần bất kỳ ai, cũng không cần phải sống vì bất kỳ ai. Thỏa mái về Giang Nam, có thể tới nơi mình muốn tới rồi, Chí Kiên đã thi trúng cử nhân, đã có công danh, không có kẻ nào mù mắt đi tìm nàng gây phiền toái đâu.



Tô Tuyết nghe thế một hồi lâu không liên tiếng, mãi mới gượng cười nói:

- Chí Kiến thành quan nhân, tới lúc tỷ tỷ này phải nói lời chia tay với nó rồi.



- Vì sao?

Thẩm Mặc cau mày:

- Nàng vì nó thành đạt mà hi sinh lớn nhường nào? Hiện giờ nó cuối cùng có thể báo đáp nàng rồi, nàng đi đâu nữa?



- Giống như ngài đã nói không phải tất cả mọi sự hi sinh đều là vì muốn được báo đáp.

Tô Tuyết nhoẻn miệng cười:

- Tiểu nữ dạy nó đọc sách, để nó tham gia khoa cử không phải là vì bản thân.

Giọng nàng nhỏ dần xuống:

- Có một tỷ tỷ xuất thân thanh lâu đi theo, cả đời nó không ngẩng đầu lên được, danh dự của Xảo Nhi cũng bị ảnh hưởng. Cho nên tiểu nữ suy đi tính lại, vẫn quyết rời khỏi bọn chúng. Để Chí Kiến mang theo Xảo Nhi, nó là nam tử hán rồi, sẽ biết chiếu cố muội muội, tìm một nhà tốt.

Nàng quay đầu đi, hít sâu một hơi:

- Còn về tiểu nữ, nhiệm vụ cuối cùng là biết mất khỏi cuộc đời của chúng.



Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn, chá cự thành hôi lệ thủy can. Ai dám nỏi con không mẹ chỉ như cọng cỏ? Có tỷ tỷ như thế, Chí Kiên và Xảo Nhi may mắn làm sao.



- Bọn chúng chắc chắn không chịu đồng ý đâu, nếu chúng dám vứt bỏ tỷ tỷ như nàng, ta tuyệt đối không tha cho bọn chúng.



Tô Tuyết lắc đầu cười nói:

- Không đâu, bọn chúng đều là đứa trẻ ngoan.

Nói rồi đứng dậy chỉnh lại chăn cho Thẩm Mặc, cười nói:

- Tiểu nữ đã biết ý tứ của ngài rồi, ngài không cần đuổi tiểu nữ về Giang Nam.

Nàng lấy ra một tấm yêu bài:

- Dụ vương phủ thuê Tô Tuyết làm nữ quan ti nhạc cho bọn họ, vốn định tới hỏi ý kiến của ngài, nhưng hiện giờ không cần thương lượng nữa, tiểu nữ sẽ trở về chuyển thẳng vào vương phủ. Dù bên ngoài có đánh nhau long trời lở đất, cũng sẽ không có người xông vào vương phủ chứ?



- Không đâu.

Thẩm Mặc cười mắng:

- Chuyện lớn như thế mà không nói cho ta, hại ta lo lắng uổng phí. Đi đi, Dụ vương phủ là nơi tốt, đủ làm nàng thoát được trận phong ba này.



Tô Tuyết gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp đầy lo lắng nói:

- Ngài cũng phải bảo trọng nhé, ngàn vạn lần đừng để có gì không hay, người nhà ngài sẽ không qua nổi ..

Nói tới đó giọng lí nhí như muôi kêu:

- Tiểu nữ cũng sẽ rất đau khổ.



- Ta hiểu, nàng cứ yên tâm, mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát.