Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 570 : Nhật ký tử vong
Ngày đăng: 17:48 30/04/20
Đêm hôm đó, Thẩm Mặc ở lại Lục gia thủ linh cho Lục Bỉnh, trừ gia quyến cả Lục Bỉnh ra, tất cả mọi người trong Thập Tam Thái Bảo còn ở trong kinh, đều tới linh đường thủ hiếu.
Linh đường được che bằng vài thưa, nửa đêm gió bắc thổi ù ù, bên trong cũng lạnh buốt như bên ngoài, Thẩm Mặc dù mặc áo bông, nhưng hai hàm răng vấn va vào nhau cồm cộp.
Lúc này có người đắp một cái chăn bông lên người y, Thẩm Mặc quay đầu lại nhìn, là Chu cửu gia, gượng cười cảm kích, kéo chặt chăn lại, hỏi:
- Cửu gia, sư huynh ta làm sao lại chết? Tháng trước vẫn còn khỏe cơ mà?
Chu Cửu nghe thế mặc biến sắc, lắc đầu nói nhỏ:
- Thẩm đại nhân, chuyện này không thể nói được, chúng ta đợi kết quả điều tra của Đông Xưởng đi.
Thẩm Mặc hỏi:
- Chẳng lẽ thế cục thay đổi rồi sao?
Chu Cửu cười khổ, hạ thấp giọng xuống:
- Chuyện đó thì cũng chưa hẳn, nhưng cẩn thận một chút thì vẫn hơn.
Hắn nói tuy hàm hồ, nhưng Thẩm Mặc vẫn có thể hiểu được, loại bộ đội đặc chủng thuộc về hoàng đế như Cẩm Y Vệ, địa vị cao hay thấp thì phải xem thánh ân như thế nào.
Hiện giờ chỉ huy sứ mạnh nhất trong lịch sử của bọn họ đã mất, không còn một ai có thể thay thế được, cho nên Cẩm Y Vệ từ cực thịnh chuyển sang suy đã thành cục diện được xác định.
Còn phía bên Đông Xưởng, không có Lục Bỉnh áp chế mạnh mẽ nữa nanh vuốt sẽ lộ ra, bên lên bên xuống, nói không chừng sẽ quay về cục diện đáng bồn Cẩm Y Vệ bị Đông Xưởng kiềm chế như trước kia.
Trong lúc lòng người hoảng loạn từ bên trong, bảo Chu Cửu nói gì trước mặt mọi người, thực sự là làm khó hắn.
Thẩm Mặc cười thông cảm, không hỏi hắn thêm nữa. Khó khăn lắm mới chịu được tới lúc trời sáng, có thể về nhà ngủ rồi, y xoa bóp tứ chi nhức mỏi, bò dậy từ lòng đất, vừa định đi ra ngoài thì nghe thấy trước cửa có tiếng động náo loạn, sau đó có một đám người xông thẳng vào trước linh đường.
Dẫn người cầm khí giới xông vào phủ đô đốc, nếu như Lục Bỉnh còn sống thì ai cũng chẳng dám làm, nhưng giờ ông ta đã chết, liền có kẻ dám ngay.
Thấy kẻ đứng đầu đám người này đội mũ vành tròn, mặc áo màu nâu, những tên còn lại thì đều đội mũ chóp nhọn, đi dày màu trắng, y phục màu nâu.
Loại trang phục kiểu như thế này đã biến mất từ lâu ở kinh thành, cho nên Thẩm Mặc không nhận ra, nhưng đối với Cẩm Y Vệ mà nói thì lại vô cùng nhức mắt, vì đó là đồng phục của phiên tử Đông Xưởng.
Giống như Phi ngư phục, Tú Xuân đao là tiêu chí của Cẩm Y Vệ, mũ nhọn giày trắng cũng là tiêu chi của Đông Xưởng.
Đông Xưởng chưa bao giờ biến mất, cho dù khi Lục Bỉnh còn sống, bọn chúng vẫn họat động ở kinh thành, nhưng ngươi tuyệt đối không nhìn thấy loại trang phục này. Bởi vì để lấy lòng Lục thái bảo, bọn chúng đều mặc Phi Ngư phục, đeo Tú Xuân đao.
Nhưng hiện giờ Lục Bỉnh vừa chết bọn chúng bỏ đồng phục của Cẩm Y vệ, quay trở về trang phục của mình! Ý nghĩa ấn chứa trong đó làm người của Cẩm Y Vệ thực sự khó có thể tiếp nhận.
Nhưng ngày tháng còn khó chấp nhận hơn vẫn ở phía sau, liền nghe tên cầm đầu quát lớn:
- Người của Cẩm Y vệ nghe đây, xưởng đốc giá đáo, còn không mau quỳ xuống đón.
Lời vừa mới dứt liền thấy đám phiên tử phân sang hai bên, một tên thái giám mặc mãng y đỏ chót, chính là đề đốc Đông Xưởng Trần Hồng.
Chỉ thấy khuôn mặt ngựa trắng bóc của Trần Hồng đầy vẻ cao ngạo, dùng khóe mắt liếc qua Thập Tam Thái Bảo mặc đồ tang đứng đó, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời.
- Điếc hết rồi à? Quỳ xuống!
- Không được xuống xe, không được giảm tốc độ, cứ ở trên xe nhìn xa xa là được.
Tam Xích không khỏi run rẩy hoảng sợ:
- Đại nhân, chẳng lẽ thế cục tệ tới mức độ đó sao?
- Không nghiêm trọng thế đâu.
Thẩm Mặc cố nặn ra nụ cười:
- Nhưng cẩn thận luôn chính xác mà.
Tam Xích liền rời đi, Thẩm Mặc quay về thư phòng, sai người mời Lý tiên sinh tới. Lý Thời Trân vì trị bệnh cho Dụ vương, tới giờ vẫn trì hoãn ở kinh thành, không thể đi đâu, cho nên Thẩm Mặc hồi hương, vẫn để ông ta ở lại phủ, đồng thời chuyên môn để thị vệ lại bảo hộ.
Lý Thời Trân bận rộn với Bản Thảo Cương Mục, căn bản không hề biết bên ngoài có biến hóa nghiêng trời lệch đất, còn kỳ quái hỏi:
- Sao ngươi đã quay về?
- Lục Bỉnh chết rồi.
Thẩm Mặc ngồi dựa vào ghế, chẳng còn sức lực nói thêm một câu thừa thãi nào, đưa quyển nhật ký cho Lý Thời Trân:
- Làm phiền tiên sinh xem cho, chuyện này rốt cuộc là sao?
Lý Thời Trân trước tiên là kinh ngạc, tiếp đó định thần lại, bắt đầu xem nhật ký, xem được quá nửa thì lắc đầu nói:
- Nhìn biểu hiện thì ông ta dùng hẳn là một thứ đan dược bổ, không tới mức chết người ...
Xem tới đoạn sau, càng khẳng định phán đoán của mình:
- Thân thể của ông ta đã thích ứng với loại thuốc bổ này, cho dù là dùng một thời gian dài cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng khi ông ta lật tới trang cuối cùng, tức thì cả kinh:
- Hạc Đỉnh Hồng! Đây rõ ràng là biểu hiện trúng độc Hạc Đình Hồng.
Thẩm Mặc cau mày hỏi:
- Là do dùng thuốc thời gian dài tích lũy tới mức độ nhất định rồi phát tác, hay là do đột nhiên phát tác vào ngày mùng 5 kia?
- Đột nhiên phát tác.
Lý Thời Trân khẳng định chắc chắn:
- Nếu giả sử tất cả mỗi viên đan dược đều có Hạc Đỉnh Hồng bên trong, mỗi ngày ông ta dùng một lượng nhỏ độc dược thì khoảng năm ba ngày sau đã có biểu hiện rõ ràng rồi. Ví dụ như hít thở khó khăn, mạch đập nhanh, bong da nghiêm trọng, rụng tóc, đó mới là biểu hiện của trúng độc mạn tính.
Nói rồi chỉ vào nhật ký:
- Nhưng triệu chứng đó đều không xuất hiện mà đột nhiên trúng độc vào ngày mùng năm, hẳn là không phải do dùng độc lâu ngày gây nên, mà do một lần dùng quá nhiều độc dược tạo thành.
Thẩm Mặc hỏi dồn:
- Hẳn là hay nhất định.
- Nhất định.
Lý Thời Trân nói như đinh đóng cột:
- Nhất định là như thế.