Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 571 : Chỉ còn đường chết ?

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


- Vậy liệu có thể là bản thân đan dược không có vấn đề mà bị người ta hạ độc ở phương diện khác?

Thẩm Mặc hỏi xong lại tự phủ quyết chính mình:

- Trừ thứ đan dược này làm Lục Bỉnh không đề phòng uống vào, còn những thứ có độc khác sao tuồn vào trong miệng của đại đô đốc Cẩm Y Vệ được chứ?

Y lắc đầu:

- Thật là kỳ quái.



- Đem số đan dược còn lại kiểm tra không phải là biết rồi hay sao.

Lý Thời Trân nói rất hiển nhiên.



- Làm sao để cho ông nhìn thấy được chứ?

Thẩm Mặc lắc đầu cười khổ:

- Chuyện vừa xảy ra, Đông Xưởng lập tức thu hồi tất cả đan dược, một hạt cũng không cho phép ở bên ngoài.



- Vậy thì chỉ có thể đợi kết quả của bọn họ thôi.

Lý Thời Trân đứng dậy nói:

- Không cần dùng ta nữa thì ta về đây.



Thẩm Mặc gật đầu, nhìn theo bóng lưng Lý Thời Trân rời đi, trong lòng hâm mộ vô cùng, y cảm thấy Lý Thời Trân hạnh phúc hơn mình nhiều, chẳng cần suốt ngày thấp thỏm lo sợ, chuyên tâm làm tốt một việc là được.



Sau đó Tam Xích trở về bẩm báo:

- Thanh Dương quan đã bị đóng cửa rồi, đạo sĩ Toàn Chân giáo ở bên trong đó không còn ai, tất cả đã bị vào đại ngục của Đông Xưởng.



Thẩm Mặc nghe thế càng lo lắng, kêu thầm:" Lam Đạo Hành nguy rồi."



~~~~~~~



Phủ thiên sư trên đường Trường An, ở cửa quanh năm có đạo sĩ áo xanh canh giữ, trong viện hương khói lượn lờ, chuông khánh hòa vang, một khung cảnh trang nghiêm Đạo gia thường thấy.



Thế nhưng hôm nay sự tự tin trên mặt các đạo sĩ không còn thấy đâu nữa, mà thay vào đó là hoảng loạn, hương khói trong viện đã tắt, tiếng chuông khánh cũng ngừng vang, tựa hồ đang trải qua một tai họa diệt vong.



Lam Đại Hành xưa này không sửa râu tóc lần đầu tiên tắm rửa sạch sẽ, cạo mặt, mặc áo bào hoàng hạnh bát quái tượng trưng cho thiên sư, ngồi khoanh chân trên phong hỏa bồ đoạn ở chính diện. Nói với đồ tử đồ tôn quỳ ở dưới đất:

- Xưa nay đều là cây đổ, đàn khỉ tan. Nay cái cây ta đây sắp đổ rồi, đám khỉ các ngươi mau chạy thoát thân đi thôi.



Long Hổ đan dó Toàn Chân giáo luyện ra, mà Toàn Chân giáo lại do hắn toàn lực tiến cử với hoàng đế, hiện giờ Toàn Chân giáo vì cái chết của Lục Bỉnh mà bị bắt gọn, hắn là kẻ khởi sướng, tất nhiên chạy không thoát.



Lam Đạo Hành hiểu rất rõ. Lần này hoàng đế không tha cho mình được, cái chết của Lục Bỉnh chỉ là thứ yếu, quan trọng là hắn luyện thứ đan dược đó cho hoàng thượng, thiếu chút nữa làm cho Gia Tĩnh đế bị độc chết. Nói nặng lên bản thân hắn có tội thí quân, lấy đâu ra đường mà sống được nữa.



Đám đạo sĩ lớn nhỏ quỳ ở dưới đất khóc tu tu:

- Gia gia, chúng con không thể thiếu người được.



Lam Đao Hành bực bội phất tay:

- Nếu muốn gặp xui xẻo cùng ta thì cứ ở lại đây, nếu như muốn tương lai còn cái mạng thì mau mau cuốn xéo đi.



Đám đồ tử đồ tôn khóc rống lên, chẳng biết là khóc thật hay khóc giả, dù sao cũng làm rất tốt, giống y như thật. Một lúc sau, có kẻ gạt nước mắt hỏi:

- Gia gia, vậy chúng con nên làm sao đây, phải đi tìm ai đây?



Lam Đạo Hành không trách bọn họ tâm tư linh hoạt như thế, mà gãi đầu nói:

- Đi tìm người của Long Hổ sơn đi, năm qua bọn họ đấu với ta dữ dội như thế, lần này nhất định là sẽ không sao.

Tới đó cười lớn:

- Xéo nhanh đi, muộn là người ta bắt trọn ổ bây giờ.



Lời này vừa nói ra, đám đồ tử đồ tôn náo loạn, không biết là ai dẫn đầu, dập đầu với hắn ba cái, rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Có kẻ đi đầu làm mấu, đám mũi trâu lớn nhỏ lần lượt học theo, khấu đầu qua loa nói một tiếng :" Gia gia bảo trọng!" Xong là cầm lấy hành trang chuẩn bị sẵn. Tranh nhau chạy khỏi phủ thiên sư, thậm chí còn có kẻ lén lút trộm vàng bạc đồ ngọc, cá gỗ bồ đoàn trong đại điện, làm người ta nhìn thấy cực kỳ nản lòng.



Lam Đạo Hành hờ hững nhìn cảnh tượng xấu xa đó, nhưng làm như không thấy, chẳng nói một lời. Người trong đại điện càng ngày càng ít, không tới một khác, liền chỉ còn lại bảy tám đạo sĩ ở đó, không hề có ý bỏ chạy. Nhìn những khuôn mặt quan thuộc đó, ít nhất đã theo hắn ba năm, Lam Đạo Hành không khỏi cảm khái:

- Quả nhiên áo dùng áo mới, người dùng người cũ. Té ra con người của lão Lam này còn chưa quá tệ, có người muốn phụng bồi ta tới cùng.

Nói xong phất tay:

- Tâm ý của các ngươi ta đã nhận, nhưng không cần phải làm thế, đi hết cả đi.


- Vâng.

Trương Cư Chính mừng rỡ đáp.



~~~~~~~~~~~~~~



Rời khỏi Từ phủ, Trương Cư Chính ngựa không ngừng vó tới ngõ Bàn Cờ, thấy Thẩm Mặc dáng vẻ tiều tụy.



- Chuyết Ngôn huynh, làm sao lại thành ra như thế này?

Trương Cư Chính thực là không còn nhận ra Thẩm Mặc nữa.



- Ôi, đau đớn, đêm không chợp mắt, cơm nước nuốt không trôi...

Thẩm Mặc cười gượng:

- Huynh nói xem một người đang khỏe mạnh, sao nói đi là đi được?



- Chuyết Ngôn huynh, hãy kiềm chế bi thương...

Trương Cư Chính khuyên nhủ.



- Không sao, không sao.

Thẩm Mặc sai người mang trà lên, mời Trương Cư Chính ngồi:

- Thái Nhạc huynh, phía bên các lão vẫn còn ổn chứ?



Nghe y hỏi như vậy, Trương Cư Chính hết sức vui mừng, sau khi bị Từ Giai hại, không ngờ y không hề oán hận, mở miệng ra câu đầu tiên hỏi tới tình hình Từ Giai, chẳng hề có chút vẻ vui mừng trên đau khổ của người khác, đúng là người nhân hậu.



Thẩm Mặc hỏi một lần nữa Trương Cư Chính mới tỉnh lại, đáp:

- Tình hình bên phía các lão không ổn, lo lắng ra mặt, không biết qua cửa ải này thế nào.



Thẩm Mặc thở dài nhắm mắt lại:

- Đúng là khó khăn ... Đối với chúng ta mà nói Đông Xưởng là một tờ giấy trắng, hoàn toàn không ngờ tới sự quật khởi của nó, cho nên lỡ mất cơ hội bố trí trước, hiện giờ nước đến chân mới nhảy thì khó lắm.



- Ta cũng biết là khó, không khó đã không tìm Chuyết Ngôn huynh rồi.

Trương Cư Chính nói gấp:

- Ta tin huynh nhất định sẽ có cách.



- Huynh tự tin thật đấy.

Thẩm Mặc nhếch mép cười khổ, không ngờ thu chân lên trên ghế, đặt cằm lên đầu gối:

- Trong tay ta có một cuốn nhật ký, là do huynh đệ Cẩm Y Vệ giao cho ta, bọn họ nói muốn ta giữ làm kỷ niệm, tương lai còn trả lại thanh bạch cho họ.

Nói xong lấy từ ống tay áo ra cuốn nhật ký kia, đưa cho Trương Cư Chính nói:

- Huynh xem đi.



Trương Cư Chính nhận lấy, xem nhanh qua một lượt, không khỏi rùng mình:

- Trong này có nghi vấn. Nếu thuận theo đó mà tra, sẽ liên quan tới trong cung.



Thẩm Mặc gật đầu, đưa ngón tay cái lên:

- Nhãn quang sắc bén, đúng là như thế. Một thư sinh như huynh còn nhìn một cái là ra, người làm hình danh lâu năm như Chu Cửu sao lại có thể không hay biết. Bọn họ nói uyển chuyển như thế, giao thứ chết người cho ta vào thời khắc quan trọng này ý đồ đã không thể rõ ràng hơn nữa, đó là mượn cái miệng của ta, kêu oan với hoàng đế.



- Chuyết Ngôn huynh, nếu như chuyện này chúng ta có thể làm tới cùng thì kết quả ra sao?

Trương Cư Chính hỏi dồn.



- Chân thành với huynh nhé, theo ta thấy thế cục hiện nay bảy phần tại người, ba phần tại trời. Cho dù chúng ta có làm cho toàn mỹ, nếu như người kia không chịu nổi, tất cả sẽ thành uổng phí.

Thẩm Mặc trầm ngâm.



- Huynh nói tới Lam Đạo Hành à?

Trương Cư Chính đầu óc rất nhạy bén.



Mặt Thẩm Mặc lướt qua vẻ thống khổ:

- Đúng thế, quan trọng là ở Lam Đạo Hành có thể chịu đựng nổi không.

Nói tới đây hai tay giấu trong ống tay áo siết chặt vào nhau, bàn tay thiếu điều bị móng tay đâm thủng.