Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 577 : Ân điển

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Hít sâu một hơi, chỉnh đốn y phục bước vào bên trong, nhưng thấy bốn đại hán cao lớn, dùng đình trượng dài mà to, xách Trần Hồng ra ngoài, ném phịch xuống dưới đất.



Bốn cây đình trượng thu lại, nhưng bốn cái chân chia ra dẫm lên hai tay và lưng của hắn, làm Trần Hồng tức thì bị đè bẹp giang rộng chân tay nằm dưới đất.



Bốn đại hán nhắm mắt lại, sau đó bốn cây gậy đánh mạnh xuống lưng Trần Hồng, tiếng đình trường làm răng người ta va vào nhau cầm cập và tiếng gào thét xé tim gan của Trần Hồng lập tức vang lên trước cửa Ngọc Hi cung.



Thẩm Mặc không rét mà rút, vội vàng thu hồi ánh mắt đi vào, nghênh tiếp vận mệnh của bản thân...



Đi sâu vào bên trong đại điện, tiếng đình trượng và kêu gào bên ngoài liền không nghe rõ nữa, khi tiến vào tinh xá, cả thế giới liền trở nên yên tĩnh.



Gia Tĩnh đế vẫn nằm ở đó không nhúc nhích, giống như ông già bị bệnh nằm liệt giường. Nếu như Thẩm Mặc không nhìn thấy hai đại thái giám nội đình chớp mắt cái đã gặp tai ương, nói không chừng còn sinh lòng xem nhẹ ông ta.



Y vốn định vừa tới một cái liền cáo trạng, đem chuyện ngọc Như Ý đẩy hết lên đầu Trần Hồng, dồn tên gia hỏa đó vào đường cùng. Nhưng hiện giờ có hai vết xe đổ phía trước đó, Thẩm Mặc lòng tràn ngập sợ hãi cánh giác với lão già biến thái này, cung kính hành lễ xong, im lặng nghe Gia Tĩnh đế lên tiếng.



- Ngồi.

Gia Tĩnh đế nói một câu duy nhất.



- Vâng.

Y bò dậy, đặt nửa cái mông lên đôn gấm, ngồi ngay ngắn.



- Lý Phương bị trẫm phái đi thọ cung rồi.

Gia Tĩnh đế như đang tự lẩm bẩm:

- Trần Hồng cũng bị đánh 80 gậy, cấm túc một tháng.



Tính toán thời gian, Hoàng Cẩm nhanh nhất cũng phải một tháng sau mới về được kinh, trước khi đối thủ có trọng lượng tới, hoàng đế phải nhốt Trần Hồng lại, để tránh cho hắn cắn càn.



Thẩm Mặc nói nhỏ:

- Sấm sét hay mưa móc đều là ân điển của thánh thượng..



- Đừng nói lời sáo rỗng đó, được mưa móc ai cũng cao hứng, bị sấm sét thì chẳng ai cười nổi.

Gia Tĩnh đế cười khẩy một tiếng:

- Ta không tin ngươi lại là ngoại lệ.



Thẩm Mặc cười xấu hổ:

- Lần trước nghe Nghiêm các lão nói như thế, vi thần luôn thấy vang vang rất đã miệng, khó khăn lắm mới có cơ hội để dùng, không ngờ lại dùng nhầm chỗ.



- Chết đi...

Gia Tĩnh đế bị y chọc cười, lắc đầu nói:

- Đừng học theo Nghiêm các lão, ông ta là ông ta, ngươi là ngươi. Nếu ngươi dám học theo ông ta, trẫm đuổi ngươi tới Vân Nam, làm bạn với tên trạng nguyên khác.



Thẩm Mặc biết ông ta nói tới Dương Thăng Am, kỳ thực Dương Thận đã chết nhiều năm rồi, nhưng không ai dám nói cho hoàng đế mà thôi, nên cẩn thận đáp:

- Vị trạng nguyên đó đã chết rồi ạ.



- Chết rồi?

Gia Tĩnh đế sửng sốt:

- Chết từ bao giờ?



Thẩm Mặc cẩn thận đáp:

- Năm sáu năm rồi, vi thần không biết chính xác thời gian, nhưng chắc chắn là là đã chết rồi.



- Quá dễ dàng cho tên nghịch tặc đó...

Gia Tĩnh đế im lặng hồi lâu, hỏi:

- Vì sao không ai bẩm báo cho trẫm?



- Chắc là vì các vị đại nhân thấy không cần phải kinh động tới bệ hạ.



- Hừ, quan văn là như thế, toàn kết bè đảng, che giấu cho nhau, nghĩ mọi cách lừa gạt quân phụ.

Gia Tĩnh đế hừ một tiếng:

- Ngươi cũng thế, là một tên của Từ đảng.



Thẩm Mặc sợ tới run người, chỉ vào mặt mình, cười méo miệng:
Thẩm Mặc ở bên cạnh cuống cuồng đánh mắt cho ông ta, Lý Thời Trân vẫn mặc kệ, tiếp tục nói:

- Nếu như bệ hạ không ngừng dùng đan dược, thảo dân chỉ đành bó tay hết cách.



- Đủ rồi.

Gia Tĩnh đế đột nhiên biến sắc, cố áp chế lửa giận nói:

- Lời của Lý tiên sinh trẫm sẽ suy nghĩ.

Nói xong bảo Mã Toàn:

- Dọn dẹp chỗ ở cho Lý tiên sinh, mời tiên sinh đi nghỉ trước.



- Lý tiên sinh, mời.

Mã Toàn tiến lên phía trước một bước, nói với Lý Thời Trân.



Lý Thời Trân thấy hoàng đế bệnh tới tình trạng này rồi mà còn không chịu tỉnh ngộ, chỉ biết thầm buông một tiếng thở dài, đi theo Mã Toàn.



Lý Thời Trân vừa đi, Thẩm Mặc vội nói:

- Hoàng thượng, Lý đại phu tính tình như vậy đấy, người ngàn vạn lần đừng để bụng...



- Ài.. Ngươi không cần phải nói đỡ cho ông ta, trẫm phân biết được gian trung tốt xấu, không giống như Tào Tháo đâu, ông ta cũng không trở thành Hoa Đà được.

Gia Tĩnh lắc đầu thở dài, nuối tiếc nói:

- Những danh y này đều quá tự tin vào y thuật của mình, không tin trên đời có kim đan đại đạo, cho nên bọn họ vĩnh viễn không tu được thành đạo.



- Vâng.

Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Cái ông này sao lại cố chấp như thế, ị ra cả kim loại rồi mà còn tin vào kim đan đại đạo gì nữa chứ?"



- Lam thần tiên đã giúp trẫm hỏi rồi, còn có năm năm nữa, năm năm là trẫm có thể tu thành đạo.

Khuôn mặt gầy gò hiện lên vẻ cố chấp:

- Hiện giờ tuy gặp phải cửa ải khó vượt, nhưng trẫm không thể bị dọa chùn bước, trẫm đã tu luyện mấy chục năm, bây giờ sắp đại thành, không thể dừng vào thời khắc mấu chốt này. Bất kể như thế nào cũng phải kiên trì năm năm nữa.



Thẩm Mặc không có được dũng cảm như Lý Thời Trân chỉ biết vâng dạ:

- Hoàng thượng một lòng thành kính, nhất định cảm động trời đất.



Rõ ràng là một cái rắm mà Gia Tĩnh đế lại gật như gà mổ thóc, sắc mặt cuồng nhiệt nói:

- Đúng thế, trẫm là thiên tử, nhi tử của trời, ông trời nhất định phù hộ cho trẫm gặp dữ hóa lành, qua bĩ cực tới được thái lai.



- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.

Người trong đại đại đồng loạt quỳ xuống, trợ uy cho hoàng đế.



- Các ngươi đều phải trung thành theo trẫm.

Gia Tĩnh đế liếc nhìn mọi người quỳ dưới đất:

- Tương lai một người đắc đạo, gà chó được thăng thiên. Trẫm sẽ đưa các ngươi lên trời cùng.



- Tạ chủ long ân.

Tất nhiên chẳng ai muốn theo ông ta "lên trời", nhưng tất cả chỉ biết cảm kích hô.



- Nhưng hiện giờ các ngươi phải làm cho tốt, không được gây phiền phức cho trẫm, không được làm trẫm phân tâm.

Gia Tĩnh đế cao giọng nói:

- Đã nghe thấy chưa?



- Thần tuân chỉ.

Đó là Thẩm Mặc.

- Nô tài tuân chỉ.

Đó là các thái giám.



Ánh mắt Gia Tĩnh cuối cùng bị câu "thần tuân chỉ" chú ý tới Gia Tĩnh, nghiêm giọng hạ lệnh:

- Trẫm phái khanh làm tả thiêm đô ngự sử, toàn quyền phụ trách vụ án Lục thái bảo, nhưng độc lập điều tra thẩm vấn, không phải phối hợp nội ngoại thần, kẻ kháng lệnh lấy tội đồng mưu mà miễn chức, đưa vào chiếu ngục.

Nhìn y đầy thâm ý:

- Đừng phụ sự kỳ vọng của trẫm, đi đi.



- Thần tuân chỉ.

Thẩm Mặc cao giọng đáp lời, lui khỏi kim điện.