Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 578 : Giải cứu

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Mã Toàn đưa Thẩm Mặc ra ngoài Cẩn thân tinh xá, bảo:

- Thẩm đại nhân hãy ở điện bên đợi một chút, nô tài đi thảo thánh chỉ, quay lại xin ấn của hoàng thượng ngài mới có thể về.



- Làm phiền công công rồi.

Thẩm Mặc hành lễ, hỏi:

- Hạ quan muốn đi gặp Lý đại phu, không biết có được không?



- Đương nhiên có thể.

Mã Toàn gọi một tiểu thái giám tới, sai hắn dẫn Thẩm Mặc đi. Ở bên trong hoàng cung, ngoại thần không được phép đi một mình.



Lý Thời Trân được an bài trong khóa viện nhỏ ở Ngọc Hi cung, phòng hướng về phía nam, nhà bếp, nhà khách đủ cả. Nhìn bố trí trong khóa viện cũng rất chu đáo, có một sự sang trọng mà không phô trương. Tiểu thái giám dẫn đường cảm khái nói:

- Nơi này hôm qua còn là chỗ ở của lão tổ ... À không Lý công công, hôm nay đã đổi chủ rồi.



Thẩm Mặc cười:

- Lý tiên sinh cũng chỉ ở tạm thôi, đợi hoàng thượng khỏe rồi, tất nhiên sẽ rời đi.

Gia Tĩnh đế ị ra thứ đủ mọi màu sắc kia, đó là chuyện cực lớn, chẳng ai biết rồi đây sẽ còn ị ra cái gì nữa. Cho nên Lý Thời Trân đừng hòng đi đâu, ông ta phải ở lại đây sẵn sàng quan sát chữa trị, chừng nào hoàng đế hoàn toàn không còn vẫn đề gì nữa mới có thể ra ngoài.



- Ông ấy đi rồi, Lý công công cũng không thể quay về.

Tiểu thái giám này hiển nhiên còn chưa hiểu chuyện, không ngờ dám nói câu đó trước mặt người khác:

- Lý công công tốt lắm.



Thẩm Mặc nhìn khuôn mặt non nớt của hắn, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được:

- Hãy quên Lý công công đi...

Gật đầu với tiểu thái giám đó liền đẩy cửa bước vào phòng.



Trong phòng đốt hai bồn than, nên rất ấm áp. Đi vào thấy Lý Thời Trân đang nằm, Thẩm Mặc nhón chân nhón tay muốn lui ra, thì nghe ông ta giọng tức giận nói:

- Không ngủ đâu, ngủ không nổi.



- À, đó là không mệt.

Thẩm Mặc cài then cửa vào, cười đi tới nói:

- Nếu là mệt thì không có chuyện ngủ không nổi.



- Thường nghe trong kịch hát, đi vào cửa cung sâu tựa biển.

Lý Thời Trân gác hai tay sau đầu, mắt nhìn chăm chăm lên nóc nhà:

- Thì ra sự thực đúng là như thế, chẳng biết ngày tháng năm nào mới có thể ra được.



- Qua một thời gian nữa bệ hạ khỏi hẳn rồi, tiên sinh có muốn ở người ta cũng chẳng giữ ấy chứ.

Thẩm Mặc kéo ghế ngồi trước mặt ông ta, hạ giọng xuống nói:

- Đây là trong cung, cẩn thận lời ăn tiếng nói.

Nhưng trong đối mắt rõ ràng lộ ra ý dò hỏi.



Lý Thời Trân lườm y một cái, không phản bác, ngồi dậy nói:

- Đem rương sách của ta tới đây, ta phải tiếp tục viết sách của ta.



- Không vấn đề gì, tiên sinh liệt kê danh sách ra, ta đưa vào cho tiên sinh.



Bút mực giấy thì có sẵn cả, Lý Thời Trân đứng dậy tới bên bàn, cầm bút viết mấy hàng chữ nhỏ, viết xong nói với Thẩm Mặc:

- Mấy cuốn sách này là quan trọng nhất, ngươi nhất định mang vào cho ta.

Ông ta chấm vào mấy chữ, lần lượt là "ngũ", "niên", "thánh", "thọ". Không thẹn là đại phu vọng văn vấn thiết, nhìn mặt Thẩm Mặc một cái là biết ngay y muốn hỏi cái gì.



Thẩm Mặc gật đầu, thu tờ giấy đó vào trong tay:

- Yên tâm đi, ta làm việc đại nhân còn không yên tâm hay sao? Cấm cung trọng địa không thể ở lâu, ta phải đi rồi, tiên sinh yên tâm ở lại, tranh thủ sớm ngày được ra.



- Ta không phải ngồi tù, ngươi cũng đừng tới thăm.

Lý Thời Trân phất tay, đuổi y ra ngoài.



~~~~~~



Thẩm Mặc quay về điện bên của nội cung, liền có tiểu thái giám nói với y:

- Mã công công thấy đại nhân không có mặt, liền quay về ti mã giám rồi, bảo nô tài đưa ngài tới.



- Vậy xin làm phiền.

Thẩm Mặc theo hắn tới trị phòng ti lễ giám ở phía tây Ngọc Hi cung.



Thông báo xong, tiểu thái giám vén tấm rèm cửa dày, cung kính nói:

- Mời thẩm đại nhân vào.




Mặc dù gương mặt Lam Đạo Hành màu thịt be bét, nhưng Thẩm Mặc vẫn cảm nhận được hắn mỉm cười với mình.



Thẩm Mặc gật đầu đứng dậy, lệnh:

- Tìm càng lại đây, khiêng ông ấy ra.



- Không được.

Trần Hổ ngăn cản:

- Không có lệnh của Xưởng đốc, không ai được phép mang hắn đi.



- Bản quan muốn đem ông ta tới chiếu ngục của Cẩm Y Vệ.

Thẩm Mặc nhìn hắn chằm chằm:

- Ngươi muốn kháng chỉ à?



Y cứ lấy thánh chỉ ra ép, Trần Hổ tức lắm nhưng không thể làm gì, chỉ biết nói:

- Đều là chiếu ngục cả, thẩm vấn ở đây cũng như thế cả thôi.



- Ngươi dám cản trở bản quan phá án.

Khóe miệng Thẩm Mặc nhếch lên thành vẻ tàn nhẫn:

- Vậy thì theo hắn cùng về chiếu ngục Cẩm Y Vệ.



Trần Hồ sắc mặt biến đổi liên hồi, nhưng nhớ tới câu "cản trở phá án tức là đồng mưu" trong thánh chỉ, cuối cùng đành phải khuất phục:

- Mang hắn đi đi.



Các thị vệ tìm lấy một tấm canh cửa, trải áo của mình lên, cẩn thẩn khiêng Lam Đạo Hành lên trên, rồi lại dùng áo bọc lại cẩn thận, nhẹ nhàng khiêng ra ngoài.



- Không chỉ hắn ... Còn cả đạo sĩ Toàn Chân giáo nữa.

Thẩm Mặc lại lên tiếng.



- Thả... Thả hết.

Trần Hổ uất ức phất tay:

- Ngươi muốn sao thì làm thế.



Khi Thẩm Mặc rời khỏi chiếu ngục Đông Xưởng, thấy lại ánh mặt trời, Chu Cửu đã dẫn Cẩm Y Vệ chờ bên ngoài, Lam Đạo Hành cũng được đưa lên xe ngựa.



Thẩm Mặc và Chu Cửu nhìn nhau một cái rồi tránh ra chỗ khác, không thể hiện ra chút hưng phấn nào.



Thẩm Mặc không nói một lời đứng ở cửa chiếu ngục, nhìn đạo sĩ cuối cùng được chuyển ra, đưa lên xe ngựa, liền gật đầu với Chu Cửu, lên xe ngựa của Lam Đạo Hành.



Chu Cửu phất tay, Cẩm Y Vệ liền áp giải cả đoàn xe chầm chập rời khỏi nha môn Đông Xưởng.



Lúc này Trần Hổ từ trong chiếu ngục đi ra, dùng ánh mắt oán hẫn tiễn đưa bọn họ, nghiến răng ken két ní:

- Để xem các ngươi kiêu ngạo được tới bao giờ.

Hiển nhiên là hắn đã quên mất khi chính mình kiêu ngạo thì nó như thế nào rồi.



Trên xe ngựa, Thẩm Mặc nhìn Lam Đạo Hành trông không còn ra con người, nhè nhẹ chỉnh lại chăn đắp trên người hắn, cuối cùng không kìm được nước mắt rơi xuống.



Lam Đạo Hành như nhận ra, mắt vẫn nhắm hỏi:

- Thẩm đại nhân à?



- Là ta đây.

Thẩm Mặc bội lau nước mắt, nói khẽ:

- Lam huynh, ta là Thẩm Mặc.



- Đại nhân tới cứu ta...

Lam Đạo Hành cười yếu ớt.



- Đúng thế, ta đã tới muộn.

Nước mắt lại chan hòa trên mặt, giọng nói của y nghèn nghẹn:

- Lam huynh phải chịu khổ rồi.



- Ha ha..

Lam Đạo Hành nói ra câu cuối cùng:

- Ta không khai gì cả...

Tinh thần vừa thả lỏng, liền ngất xỉu.