Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 579 : Thẩm lão thúc

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Thẩm Mặc mở cửa ra, nói với Chu Cửu cưỡi ngựa theo bên ngoài:

- Mau mời đại phu tốt nhất kinh thành.

Chu Cửu gật đầu, thúc ngựa đi trước.



Xe ngựa vừa về tới nha môn Bắc trấn phủ ti, Thẩm Mặc liền nhảy xuống, nói với các thị vệ khiêng người:

- Nhẹ nhàng chắc chắn vào, đừng lắc lư.

Lại nhìn vào trong sân, không thấy ai có dáng vẻ y sư, liền hỏi Chu Cửu đã về trước một bước, liền hỏi:

- Cửu gia, đại phu ngài mời đâu?



- Cần gì phải ra ngoài tìm đại phu?

Chu Cửu cười:

- Đám đại phu đó trị đau đầu cảm sốt, tạp chứng thì không có vấn đề gì, nhưng luận tới chữa trị vên thương đao kiếm, thì có cưỡi ngựa cũng chẳng đuổi kịp Bắc trấn phủ ti. Hơn nữa vừa khéo là chuyên gia lợi hại nhất của chúng tôi hôm qua vừa mới về kinh, hơn nữa còn là chỗ quen biết cũ của đại nhân đấy.



- Hả? Thập Tam gia?

Thẩm Mặc mừng rỡ:

- Đúng là Thập Tam gia sao?



- Chính là hạ quan.

Một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa hậu viện truyền tới, lời còn chưa dứng, khuôn mặt thô hào của Chu Thập Tam đã xuất hiện trước mặt Thẩm Mặc, ôm quyền giọng vang vang:

- Bái kiến đại nhân.



- Ái chà chà, Thập Tam ca, lâu lắm không gặp rồi.

Thẩm Mặc vội đáp lễ:

- Không ngờ huynh có thể về được.



- Vừa nghe thấy tin dữ của đại đô đốc, hạ quan vì mong nhìn đại đô đốc lần cuối, liền ngày đêm trở về dự tang lễ.

Chu Thập Tam mặt hung dữ nói:

- Nghe nói Thẩm đại nhân phụ trách vụ án này, mong ngài nhất định tìm ra hung thủ, để chúng tôi băm vằm hắn thành muôn mảnh.



- Ta nhất định ..

Thẩm Mặc gật đầu:

- Có điều hiện giờ mong Thập Tam Ca toàn lực cứu chữa cho Lam đạo trưởng, ông ấy là một hán tử sắt đá, đã bảo vệ tất cả mọi người chúng ta.



Chu Cửu khâm phục:

- Đúng thế, nếu như ông ấy không chịu nổi tra tấn, nghe theo Đông Xưởng, cắn bừa khai bậy, thì không biết có bao nhiêu huynh đệ bị Đông Xưởng hãm hại rồi.



Chu Thập Tam chắp tay:

- Nếu như mọi người đã nói như thế, ta đi xem bệnh cho vị đạo sĩ này ngay.


Chu Cửu đứng dậy:

- Phiền lão thúc quá bộ ra đây nói chuyện.



Thẩm Mặc cũng đứng dậy, ôm quyền với mọi người:

- Vậy ta không bồi tiếp nữa.

Thế là trong những tiếng "lão thúc cứ tự nhiên", Thẩm Mặc vội vàng theo Chu Cửu rời khỏi chính đường.



Hai người tới trị phòng của Chu Cửu, hắn vẫn luôn mồm gọi "lão thúc" mời y lên ghế trên.



- Cứ gọi là đại nhân đi.

Thẩm Mặc cười khổ lắc đầu:

- Nghe lão thúc không quen chút nào.



- Xin nghe lời lão thúc.

Chu Cửu tuân lệnh, kỳ thực gọi một người hậu sinh là lão thúc, hắn cũng không quen, liền thay đổi cách xưng hô:

- Đại nhân, ngài có nghi vấn gì cứ tận tình nói ra, hạ quan biết gì trả lời nấy.



- Được.

Thẩm Mặc tung ra câu hỏi vốn đã nghĩ kỹ:

- Dựa theo ghi chép trên cuốn nhật ký kia, sư huynh của ta hẳn là chết bởi trúng độc Hạc Đỉnh Hồng, hơn nữa là cấp tinh, nhưng ngươi có chứng cứ để chứng minh điều này không?



- Muốn chứng minh được điều này thì có một phương pháp hiệu quả nhất.

Chu Cửu nhìn về phương hướng phủ đô đốc, lắc đầu:

- Nhưng hạ quan không thể nói.



- Ta biết ý tứ của ngươi, trừ khai quan nghiệm thi ra thì còn cách nào khác không.

Đó là thời đại cái chết được coi trọng, huống chi người chết là một đại nhân vật, càng không thể tùy tiện khai quan. Nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Ví như là kiểm nghiệm qua số đan dược còn lại.



- Vậy thì ít phải tìm được một viên đàn dược có chưa Hạc Đỉnh Hồng trong đó. Cách này vốn có thể làm được, nhưng vật chứng đều đã bị Đông Xưởng mang đi, cũng có khả năng đã bị đụng chân đụng tay vào rồi?



Thẩm Mặc trầm ngâm:

- Ý ngươi nói, hiện giờ chỉ có di thể của sư huynh ta là đáng tin, còn những chứng cớ khác là vô dụng?



- Ít nhất ở chuyện nguyên nhân cái chết của đại đô đốc thì là như thế.