Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 582 : Hung thủ
Ngày đăng: 17:48 30/04/20
Lục phủ gặp phải chuyện dữ, phướn trắng bay bay, hiếu tử hiền phụ khóc cạn nước mắt, nhưng ngày hạ táng còn chưa tới, đau thương biến thành dày vò, gần như tất cả đều chờ đợi tới ngày mùng 7 tháng 12 tới, ngày lành Lục Bỉnh nhập thổ.
Nhưng cũng có người mang theo hi vọng ngược lại, ví dụ như Thẩm Mặc phụ trách phá vụ án này, và cả Chu Cửu. Cả hai hận không thể khiến thời gian dừng lại, vì công việc của bọn họ đã lâm vào bế tắc.
Từ ngày nhận lệnh kia, Thẩm Mặc liền dồn hết sức vào điều tra vụ án Lục Bỉnh bị hại, trong đầu chỉ suy nghĩ làm sao giải quyết vấn đề, căn bản không màng tới chuyện khác.
Một đám đạo sĩ vừa mới thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, y liền tới tra hỏi thứ Long Hổ đan rốt cuộc là dùng thứ thuốc gì chế luyện thành, xem xem có khả năng hàm chứ Hạc Đỉnh Hồng hay không.
Mấy người sư đệ của Khâu Cơ Tử đều nhớ rất rõ thành phần thứ đan dược này, chính là dùng các loại dược liệu như thảo ô, thương thuật, bạch chỉ, nhũ hương, đương quy, ngưu tất, thiên môn đông, hạch đào nhục .. luyện thành, đồng thời không hề có chút thành phần trì hay thủy ngân nào trong đó.
Thẩm Mặc cũng đã vào cung hỏi Lý Thời Trân lúc còn trong đó, ông ta nói cho Thẩm Mặc , Hạc Đỉnh Hồng chính là "thạch tín đỏ", bởi vì nó có màu đỏ như hạc đơn cho nên mới có cái tên ấy, ngoài ra nó còn có một cái tên đáng sợ gọi là "Tỳ Sương".
Thứ này là khoáng vật, do hùng hoàng, tùng chi, tiêu thạch luyện chế thành. Dựa theo phán đoán của Lý Thời Trân, nếu không trải qua chế luyện, tuyệt đối không thể sinh ra Hạc Đỉnh Hồng.
Kết quả kiểm nghiệm đan dược còn sót lại mau chóng xuất hiện, toàn bộ đều không có Hạc Đỉnh Hồng, thậm chí là không có bất kỳ một thành phần có độc nào.
Trong con mắt của Thẩm Mặc, như vậy có thể tiêu trừ hiềm nghi của các đạo sĩ rồi.
Tất cả đan dược đều do một lò luyện ra, thần phần hẳn nhất trí, hơn nữa sau khi chế luyện thành công, liền được các thái giám cho vào hộp, các đạo sĩ không tiếp xúc nữa, cũng không có cơ hội để giở trò, càng đừng nói tới làm một hạt duy nhất có độc, trà trộn vào hộp dâng lên cho Gia Tĩnh.
Cho nên Thẩm Mặc có thể khẳng định, Lục Bỉnh bị đầu độc, không phải dùng đan dược của các đạo sĩ mà tử vong ...
Thực ra luyện đan phát triển tới bây giờ, các đạo sĩ đã không còn luyện ra thứ độc dược ăn vào mất mạng nữa, đan dược bọn họ luyện ra đại đa số là không gây chết người, còn có chút cái hay ... Độc dược mạn tính.
Mặc dù đan dược mà Thẩm Mặc kiểm nghiệm đã bị Đông Xưởng nhanh chân giành trước rồi mới chuyển tới chỗ y. Nhưng Thẩm Mặc tin tưởng Đông Xưởng không tốt bụng tới mức giúp đám đạo sĩ đem đan dược có độc chuyển thành không độc. Bởi vì làm như thế ngang với việc giúp đám đạo sĩ vô tội, cũng ngang với việc gây phiền toái cho Xưởng đốc.
Thẩm Mặc đã tìm hiểu được, những thứ đan dược kia sau khi luyện chế xong toàn do Trần Hồng bảo quản, hơn nữa ngày hôm đó Gia Tĩnh ban đan dược cho Lục Bỉnh cũng là sai Trần Hồng chuyển giao. Nếu như luyện đan không có vấn đề, vậy thì kẻ bảo quản và chuyển giao này có vấn đề lớn.
Hơn nữa Thẩm Mặc dùng phương pháp "lấy mắt cá giả làm trân châu", đem rất nhiều loại đan dược khác nhau nhưng có bề ngoài tượng tự trộn lẫn vào, bảo các đạo sĩ Toàn Chân giáo phân biệt.
Kết quả không một ai nhận nhầm, điều này đủ để chứng minh, đan dược không bị ai đánh tráo, hoàn toàn là thứ luyện ra hôm đó.
Nhưng Thẩm Mặc không thể chứng minh Lục Bỉnh bị bệnh đột phát mà chết, hay là do đầu độc mà chết. Mặc dù y không tin Lục Bỉnh có thể đột nhiên bệnh chết, nhưng không khai quan nghiệm thi thì không thể chứng minh phán đoán của mình, không thể có bất kỳ hành động nào với kẻ hiềm nghi.
Nhưng chuyện khai quan nghiệm thi gần như không có chỗ thương lượng, bị hai nhi tử tử Lục Bỉnh là Lục Cương và Lục Luân dứt khoát từ chối.
Thẩm Mặc không phải là không công tác tư tưởng cho hai tên gia hỏa này, nhưng chẳng biết bọn chúng đầu óc bằng đất hay là không biết tốt xấu. Dù sao thì tuyệt đối không cho phép kinh động tới người cha đã chết ...
Khi Lục Bỉnh còn sống thì chẳng thấy chúng hiếu thuận, chết rồi mới đột nhiên có hiếu, chẳng hiểu ông ta ở trên trời linh thiêng nên cười an ủi hay là dậm chân đấm ngực mà chửi.
Hết cách, Thẩm Mặc và Chu Cửu chia nhau ra hành động, Thẩm Mặc tiếp tục công tác cho hai đứa "hiếu tử" kia, còn Chu Cửu thì điều tra phương diện khác xem có chỗ đột phá hay không.
Hôm nay là ngày hai người tụ họp.
Gặp nhau, cả hai đều mặt mày ủ dột.
- Hôm nay là ngày mùng 2 tháng 12 rồi, năm ngày nữa thôi là đại đô đốc sẽ hạ tác.
Chu Cửu mặt đầy sầu lo:
- Một khi tới mùng 7, đại đô đốc nhập thổ vi an, vụ án này mất hết manh mối, cuối cùng phải dừng.
Thẩm Mặc cũng nghĩ như thế:
- Ta đã nói rát cổ bỏng hỏng rồi, nhưng mà hạng tiểu tử ngu độn đầu đất như thế thật là hiếm thấy.
Có thể làm Thẩm đại nhân công phu miệng lưỡi số một phải nhận thua, chỉ có người lợi hại hơn y, nếu không thì là hạng ngu xuẩn bị ma quỷ làm mờ mắt. Hiển nhiên huynh đệ Lục gia không phải loại thứ nhất.
- Cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch gì.
Giờ thái giám chẳng qua chỉ là một con chó do hoàng đế nuôi, cho dù có bạo ngược như Lưu Cẩn, cũng bị một tờ giấy của hoàng đế hoàng đường Chính Đức không lý tới chính sự làm lộ nguyên hình.
Trong thời đại như thế, một thái giám hành thích vua, bất kể có thành hay không, đều bị hoàng đế hoặc hoàng đề kế nhiệm lăng trì xử tử, không còn đường khác.
Gia Tĩnh đế sẽ không tin Trần Hồng cả gan giết vua, thậm chí không tin hắn có thể phản bội mình. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu tất cả chứng cứ đều bất lợi cho Trần Hồng, Gia Tĩnh sẽ không phí công giúp hắn thoát tội, cực có khả năng đích thân xử tử hắn. Cho nên Trần Hồng phán đoán, Thẩm Mặc đang uy hiếp mình, tực là nói lên có đất để đàm phán.
Nhìn nụ cười cứng đờ của Trần Hồng, Thẩm Mặc mỉm cười:
- Kỳ thực bản quan cũng không tin công công có thể đại nghịch bất đạo như thế.
- Đó là điều hiển nhiên.
Trần Hồng cao giọng nói:
- Đại nhân tới điều tra Lục gia, nhất định trong nhà bọn họ xuất hiện nội tặc.
Thẩm Mặc mắt sáng lên, tiếc rằng Trần Hồng không nhìn thấy, chỉ nghe được y thong thả nói"
- Nhưng người ta là đại hào môn tam công kiêm tam cô, cả nhà là quý nhân, lại đang trong tang lễ, nghĩa tử là nghĩa tận, không nắm chắc được mười phần, ai dám tới nhà bọn họ gây sóng gây gió?
- Làm sao mới có thể nắm chắc được cả mười phần?
Trần Hồng gìm giọng hỏi, hắn có sự tự giác của kẻ bị đe dọa.
- Trừ người nhà bọn họ ra, còn có hai nhóm hiềm nghi nữa, công công và các đạo sĩ.
Thẩm Mặc đưa ngón tay chỏ và ngón giữ ra:
- Hiện giờ các đạo sĩ đã bài trừ.
Gập ngón tay chỏ lại, đưa ngón giữa tới trước mặt Trần Hồng:
- Phải bài trừ hiềm nghi của công công, nếu không ta không thể tới Lục gia bắt nội tặc.
Trần Hồng không hiểu hàm nghĩa của ngón giữa dựng thẳng kia, nhưng có thể cảm nhận được sự khiêu khích cùng khinh miệt từ dấu hiệu đó, hận không thể cắn đứt ngón giữa của y, nhưng cách chấn song sắt, hắn chỉ đành từ bỏ. Trầm tư hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng gật đầu:
- Được rồi, đại nhân muốn thế nào ta cũng phối hợp.
Trần Hồng nói là làm, thái độ cực kỳ phối hợp bảo với Thẩm Mặc:
- Ngày hôm đó đưa đan dược là đích thân nô gia đi, do tùy đường thái giám ôm trong lòng cả chặng đường, không có người thứ ba.
- Vậy trong quá trình cất giữ, có ai tiếp xúc được với nó không?
- Vẫn là thái giám tùy đường Phương Thạch Đầu của nô gia. Nhưng mỗi hộp đều có niêm phong, hơn nữa chỉ có một mình ta mới biết cơ quan ngầm, chạm nhầm một cái là hỏng. Cái hộp đó người bình thường nhìn không thấy manh mối gì, nhưng nô gia không lấy ra để tự hại mình.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Phương Thạch Đầu ta phải dẫn về tra hỏi, còn cả loại hộp và ngươi nói, ta cũng muốn kiềm tra.
- Được.
Im lặng rất lâu Trần Hồng mới hạ quyết tâm:
- Ta viết giấy cho đại nhân, cầm lấy nó đi tìm hắn.
Trần Hồng tốn sức lắm mới cầm được bút viết giấy cho Thẩm Mặc, ngẩng đầu lên nhìn y:
- Hắn cũng là người bên cạnh hoàng thượng, đừng để lại thương tích cho hắn.
Thẩm Mặc cầm lấy tờ giấy, vỗ mạnh lên lưng Trần Hồng, cười sảng khoái:
- Không vấn đề gì.
Sau đó Trần Hồng liền ngất xỉu, đau quá nên ngất.