Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 583 : Nữ nhân mất tích

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Thẩm Mặc thuận lợi đưa thái giám Phương trở về Bắc Trấn phủ ti, kết quả Phương thạch đầu bị Chu Cửu dằn vặt cho biến thành đậu hũ, nhưng không hỏi ra được nguyên do. Cuối cùng chỉ có thể hồi bẩm Thẩm Mặc:

- Người này chắc là không biết gì, cũng không có thời cơ và động cơ gây án, có thể bài trừ hiềm nghi.



Nói như vậy...người hiềm khi. Thẩm Mặc tự nhủ: Cũng chỉ có Lục Luân và Thập Tam di thái kia. nhưng Chu Cửu lập tức cho y một tin tức xấu:

- Thập Tam di thái mất tích rồi.



Thẩm Mặc sửng sốt một hồi mới trầm giọng hỏi:

- Chuyện xảy ra khi nào?



- Tối hôm qua phái người đi theo dõi, đến sáng thì không thấy.

Chu Cửu nói:

- Xem ra đã phát hiện ra người của chúng ta.

Rồi vẻ mặt khó tin nói:

- Vốn tưởng rằng cô ta chỉ là đàn bà, tùy tiện phái một người nhanh nhạy thì ổn, ai ngờ lại để cho cô ta thần không biết quỷ không hay chạy mất.



- Gần đây Lục gia hơi rối loạn.

Thẩm Mặc khẽ than một tiếng, thoáng dừng lại mới nói:

- Người bên cạnh cô ta đâu?



- Điểm ấy rất kỳ lạ.

Chu Cửu chán ngán nói:

- Nha hoàn thiếp thân của cô ta cũng không thấy.



Hai người đang sống sờ sờ biến mất dưới mi mắt, làm cho Cẩm Y Vệ tự xưng là thiên hạ đệ nhất khó mà giữ được thể diện.



Thẩm Mặc khoanh tay bước đi thong thả tại đại sảnh, chậm rãi nói:

- Không thể cứ ở chỗ tối được, như vậy chúng ta quá bị động.



- Đúng vậy. - Chu Cửu biểu thị đồng ý: - Hạ quan cũng đã sớm muốn nói, trước đó chúng ta có vẻ câu nệ với thánh chỉ.



- Ừ.

Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Nghĩ một biện pháp để cho Lục gia biết Thập Tam di thái mất tích, sau đó chúng ta nhân cơ hội chạy đến.



- Cái này không khó.

Chu Cửu nói:

- Chỉ là đại nhân đã hạ quyết tâm chưa?



Hào môn đại tộc đều sĩ diện, ngay lúc có tang lễ gia chủ mà bọn Thẩm Mặc muốn đi vào tìm người thì đó là nỗi nhục của họ. Nếu như không tìm được gì, vậy Lục gia nhất định không bỏ qua, đến lúc đó hoàng đế vì ổn định ảnh hưởng tất nhiên sẽ xử phạt Thẩm Mặc.



- Không thể kéo dài thêm được nữa. - Thẩm Mặc nắm chặt tay, hạ quyết tâm nói: - Chỉ cần chú ý thì ai cũng không bắt bẻ gì được chúng ta.



Một câu ngang tàng hào hùng của y đã nhóm lên kích tình của Chu Cửu, hắn tự mình đi lo liệu việc này, tuy nhiên hai canh giờ sau liền phái người tới mời y qua.



Bắc Trấn phủ ti phủ đại đô đốc rất gần, Thẩm Mặc đảo mắt đã đi đến, thấy hai tiểu tử Lục Cương và Lục Luân đang đứng chắn ở cửa, xô đẩy đám người Chu Cửu ra ngoài, quần chúng bu đến vây xem chỉ chỏ, ảnh hưởng rất không hay.



Thẩm Mặc thấy thế nhíu mày nói:

- Còn thể thống gì nữa? xách hai tiểu tử kia đi vào rồi đóng đại môn lại.



Tam Xích liền dẫn người chen vào, đi tới phía sau Lục gia huynh đệ rồi tóm lấy cổ áo hai người họ kéo vào bên trong phủ.



Chu Cửu và người của Bắc Trấn phủ ti cũng thừa cơ đi nhanh vào, rồi đóng đại môn lại.



Lúc này Thẩm Mặc mới trong sự yểm hộ của đám thị vệ đi vào đại môn Lục phủ, đoạn phân phó:

- Đóng cửa!



Đại môn chậm rãi đóng lại, ngăn chặn tầm mắt của người bên ngoài, quần chúng mặc dù mất hứng nhưng cũng đành phải giải tán.



~~



Trong tiền viện Lục phủ.



- Thẩm Mặc, Chu Cửu, hai ngươi là loại chó vong ân phụ nghĩa! Cha ta khi còn sống đã đối xử với hai ngươi thế nào?

Lục gia huynh đệ bị nắm hai tay, nhưng giơ chân mắng:

- Ông ấy vừa chết thì các ngươi liền khi dễ đến tận nhà chúng tôi rồi hả?


- Chưa thấy trở về à.

Tuy khôn khéo như Chu Cửu cũng hơi chút mơ hồ:

- Nhưng người cầm giỏ rõ ràng là Kim Xảo Nhi mà, người làm được thám tử có ánh mắt rất tinh, tuyệt đối không nhận sai người được.



- Ha ha.

Thẩm Mặc nghe vậy cười nói:

- Cửu gia đừng sốt ruột, nếu nói Kim Xảo Nhi đã về nhà thì đến nhà cô ta hỏi thử không phải là biết rồi sao?



- Đại nhân nói rất đúng.

Chu Cửu cười, đoạn phân phó cho Lục Toàn Gia:

- Bà, dẫn ta đến nhà Kim Xảo Nhi.



Bà ta nhìn qua Lục Cương, thấy đại công tử gật đầu rồi mới dẫn Chu Cửu đi đến nhà Kim Xảo Nhi ngoài phủ.



~~



Thừa dịp còn một lúc nữa Chu Cửu mới trở về, Thẩm Mặc nhìn Lục Cương, rồi nói với tả hữu:

- Các ngươi lui ra trước đi.



Tả hữu sợ Lục Cương thương tổn đại nhân nên do dự không muốn đi, lại bị Thẩm Mặc mắng đuổi ra ngoài:

- Thúc cháu chúng ta nói chuyện thì có nguy hiểm gì hả?



Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Mặc và Lục Cương hai người. Lục Cương vẫn còn xụ mặt với y. Thẩm Mặc cũng quen rồi, y ngồi xuống ghế ở bên cạnh bàn, nhẹ giọng hỏi:

- Hôm nay có cảm tưởng gì?



- Cảm tưởng gì? - Lục Cương hỏi ngược lại.



- Cảm tưởng bị ta ức hiếp. - Thẩm Mặc thản nhiên nói.



Lục Cương lập tức nhớ lại nỗi khuất nhục trải qua khi lúc nãy bị người của Thẩm Mặc kéo vào cửa, miệng còn xém bị nhét vào vớ thối. Hắn không khỏi tái mặt nói:

- Nếu cha ta mà còn, ngươi có dám như vậy không?



- Không dám.

Thẩm Mặc cũng thẳng thắn nói:

- Đại đô đốc anh hùng cái thế, ai dám lỗ mãng trước mặt ông ấy.



- Hừ, vậy mới nói ngươi chỉ biết ức hiếp cô nhi quả phụ nhà ta, có bản lĩnh đi tìm người nhà Nghiêm Tung gây phiền phức đi. - Lục Cương tức giận nói.



- Ngươi đừng nóng giận, tức giận cũng không ích gì.

Thẩm Mặc cười lạnh:

- Ai chả muốn nắn trái hồng mềm mại, không mấy người nguyện ý chạm vào gốc rạ cứng đâu.



- Chờ ta tương lai. . . phục hưng Lục gia rồi. - Lục Cương nghiến răng nghiến lợi nói: - Muốn từng người các ngươi phải trả giá gấp bội."



- Ta chờ mong ngày đó, ngươi đừng làm trò cười.

Thẩm Mặc thản nhiên nói:

- Lão tử ngươi đã chết, chỗ dựa của nhà các ngươi cũng ngã, chỉ bằng kẻ không biết tốt xấu như người mà cũng mở miệng nói phục hưng Lục gia cho được.



- Sao ta lại không biết tốt xấu? - Lục Cương nhìn Thẩm Mặc chằm chằm.



- Nếu ngươi biết tốt xấu.

Thẩm Mặc lạnh lùng nhìn hắn:

- Thì phải thấy -- ta, thập tam thái bảo, những tiểu huynh đệ, lão hạ cấp của phụ thân ngươi, họ đều đang hợp lực truy tìm hung phạm sát hại phụ thân ngươi, phí tâm tận lực bảo toàn gia nghiệp của phụ thân ngươi, chúng ta là vì ai hả? Còn không phải là vì Lục gia các ngươi sao, vì tên tiểu tử ngươi sao?



- Ngươi động cái não heo của mình mà nghĩ đi.

Thẩm Mặc mắng to:

- Nếu như Cẩm Y Vệ bải bởi Đông Xưởng, khôi phục lại loại quan hệ thượng hạ cấp như tiền triều, những thái giám bị phụ thân ngươi áp chế thảm có thể trả thù nhà ngươi hay không? Đến lúc đó ngày ngày họ đến nhà gây chuyện, nhà ngươi lại không có ai gánh vác, không đến nửa năm sẽ thành bại gia thôi.



- Ta có thể gánh vác. - Lục Cương có chút chột dạ nói.



Thẩm Mặc cười ra tiếng:

- Ngươi dựa vào cái gì để gánh vác? nghĩ tới vấn đề này chưa?