Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 584 : Lễ tang của đại lão

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Câu hỏi hời hợt của Thẩm Mặc đã đập tan vẻ ngoài có vẻ to xác của Lục Cương, trái tim tràn ngập hoảng loạn cùng sợ hãi của hắn đã hiện rõ. . . Vừa nghĩ đến hôm nay bị người dễ dàng xông vào gia môn, không khó tưởng tượng đến cảnh bi thảm tương lai tường đổ người xô, càng đáng buồn hơn là hắn không biết làm sao để duy trì sự huy hoàng cho gia tộc vĩ đại này, thậm chí không thể duy trì tôn nghiêm cho nó.



Nỗi sợ hãi này cũng không phải hôm nay mới sinh, kỳ thật từ sau khi Lục Bỉnh qua đời nó vẫn ngự trị trong lòng hắn, chỉ là hắn vẫn không thừa nhận, vẫn luôn trốn tránh mà thôi. Nhưng cho đến hôm nay, rốt cuộc tránh cũng không thể tránh, trốn cũng hết chỗ trốn, chỉ có thể bi thảm mà đối mặt. . .



Thấy vẻ quật cường trên mặt Lục Cương không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt bối rối, hai tay hắn ôm lấy đầu, từ từ tuột xuống ghế, nửa quỳ trên mặt đất, chầm chậm lắc đầu:

- Không biết, ta không biết. . .



Thẩm Mặc khoác áo khoác màu đen ngồi trên ghế đối diện với hắn, vẫn trang nghiêm nhìn Lục Cương chìm trong đau khổ, không động đậy, không nói một lời. Tia sáng chính ngọ xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên bụi bặm bay lượn, cũng ánh lên gương mặt y, vừa có chút thần bí lại vừa thâm bất khả trắc.



Ánh mắt hoảng loạn của Lục Cương cuối cùng rơi vào trên người Thẩm Mặc, tựa như vớ được cọng rơm cứu mạng, hắn đột nhiên ôm lấy hai chân Thẩm Mặc, khàn giọng kêu lên:

- Sư thúc cứu ta, cứu Lục gia của ta đi. . .



Giờ khắc này, hắn rốt cuộc nhớ tới di ngôn lúc lâm chung của phụ thân -- thị thẩm nhược phụ, nguy nan khả giải!



Nhưng giọng của Thẩm Mặc cất lên lại lạnh lùng:

- Đứng thẳng dậy, bỏ chân người khác ra, đừng làm bẩn dòng họ của ngươi!



Bình Hồ Lục gia, từ thời Ngũ Đại đã đời đời làm quan, lịch sử gia tộc vui buồn cùng Hoa Hạ với 600 năm lịch sử, kéo dài cho đến nay, cho dù là hoàng tộc hiện nay cũng không có phần lâu đời và trầm tích bằng.



Lục Cương nghe mà người run lên, hô hấp tán loạn cũng trở nên gấp gáp, hắn lập tức buông lỏng tay ra, thẳng người quỳ gối trước mặt Thẩm Mặc, nét mặt rốt cuộc hiện lên một tia thần thánh, đó là nét vinh quang của tổ tiên.



Người phải như thế nào mới có thể trưởng thành? Thời gian sẽ làm con người ta từ từ trưởng thành, từng trải cũng sẽ dần dần khiến người ta trưởng thành, nhưng phương pháp nhanh nhất hữu hiệu nhất đó là phải gạt hết đi chỗ dựa của ngươi, cũng cho ngươi nhận lấy thống khổ khó mà chịu được, nếu như ngươi không phải là bất trị, thì ngươi nhất định sẽ lập tức trưởng thành hơn, nhưng quá trình này rất khó rất khó. . .



Nhìn sự biến hóa của hắn, Thẩm Mặc không khỏi thầm than: Tích lũy ba đời mới cho ra một quý tộc, phần cao quý và bình tĩnh đó đã dung hòa trong huyết mạch, quả thật không phải là năm tháng có thể tu thành được. Thẩm Mặc liền trầm giọng nói:

- Vinh quang đã lâu của Lục gia, ngươi càng rõ ràng hơn kẻ ngoại nhân như ta. Tương lai của Lục gia cũng không phải dựa vào người ngoài như ta bảo vệ.

Rồi nói với giọng chậm mà kiên định:

- Gia tộc của ngươi đang phiêu diêu trong mưa gió, ngươi thân là trưởng nam của Lục gia có từng nghĩ tới sứ mệnh của mình hay chưa?



Lục Cương nhìn Thẩm Mặc với đôi mắt còn sáng hơn cả ánh dương, gật đầu, khàn giọng nói:

- Hiện giờ tiên phụ đã qua đời, ta chính là cái xà của nhà này, phải đảm đương gánh nặng phục hưng gia tộc. . .

Nói đến đây tâm tình lại trùng xuống, người cũng khẽ run lên:

- Toàn bộ áp lực thoáng cái đặt hết lên vai ta, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, ta không biết mình phải đi đối mặt như thế nào. . .



Thẩm Mặc cười như gió xuân ấm áp, đặt tay lên vai Lục Cương, giống như muốn truyền vào người hắn sức mạnh, gằn từng chữ bảo:

- Khi gió êm sóng lặng, để cho người thân sống cuộc sống cơm áo không lo, hạnh phúc tốt đẹp. Khi nguy cơ xuất hiện, có thể phấn chấn bảo vệ gia tộc mà chiến đấu. Nam nhân đó mới là nam nhân chân chính -- đây cũng là trách nhiệm mà ngươi thân là trưởng tử Lục gia không thể trốn tránh.



Lục Cương rốt cuộc bình tĩnh lại, hắn lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Mặc, thành tâm thỉnh giáo:

- Ta nên làm thế nào?



- Thành tựu phụ thân ngươi khai sáng đã đạt tới đỉnh cao, nếu muốn vượt qua cái thời của ông ấy thì rất khó, thậm chí ngay cả bảo trụ cơ nghiệp của ông ấy cũng rất khó rất khó. . .
~~



Sau khi Thẩm Mặc dẫn người đi rồi, trong Lục phủ lại khôi phục bầu không khí thương tiếc, ngoại trừ Lục Luân bị thối mồm nên thường hay mắng Thẩm Mặc, cái khác thì vẫn không khác trước nhiều. Các thê tử nhi nữ của Lục Bỉnh ai nói gì cũng mặc, phi ma đái hiếu một khắc không bỏ, ngày đêm thay phiên trực bên linh cữu, thời khắc tưởng niệm gia chủ đã mất. Không quản là ban ngày hay là buổi tối, từ bi thương cho đến mặc sức mà khóc, cho dù khóc khô nước mắt cũng muốn khóc khan, để mà biểu lộ nỗi đau đớn trùy tâm khắc cốt. . .



Trong mấy ngày này, cấm nói những lời không quan hệ tới tang sự, càng không được vui cười gây ồn ào, vả lại ăn uống cực kỳ đơn giản, buổi sáng nấu nắm gạo, chạng vạng nấu một nắm gạo, một ngày hai bữa ăn cháo, không ăn rau dưa trái cây, càng không ăn thịt cá. Điều này biểu thị nhiệt hiếu tại thân, hoàn toàn không có tâm tư nghĩ đến ăn uống. Chủ tử bị đói, bọn hạ nhân nhiên cũng phải đói cùng, kết quả cả nhà trên dưới đều gầy hốc hác, tiếng khóc càng lúc càng như sói tru, ánh mắt ai cũng mắt xanh xao, trông sao, ngóng trăng, ngóng trông ngày nào đó mau tới.



Đến mùng 6, sau khi mặt trời xuống núi, tiếng khóc chỉ còn rất thưa thớt, đột nhiên trở nên inh ỏi, đây không phải là bọn họ phát tác hiếu tâm, động chạm đến niềm thương nhớ, mà là đã đến lúc tiệc khóc kết thúc. Cái gọi là tiệc khóc kết thúc là trước một ngày đưa tang, lễ khóc bắt đầu từ hoàng hôn, nói cách khác, khi tiết mục này bắt đầu, ý nghĩa cho việc canh giữ linh cữu đã gần kết thúc, ngày mai là được đưa tang rồi.



Cho nên từ ban đêm cùng ngày, người trong phủ bắt đầu an bài công việc an táng, mãi cho đến giờ dần chuẩn bị chuẩn bị xong xuôi. Lúc này sắc trời tối om, ngoài cửa linh đường châm hai hàng đuốc để rọi sáng con đường cho tân khách tới tham gia lễ tang. . .



Một khắc giờ Dần, đại môn Luc phủ mở ra sau khi đóng chặt một đêm. Thấy con đường cái ngoài cửa đã đỗ đầy cỗ kiệu, xe ngựa, những xa kiệu này đều không ngoại lệ treo lụa trắng đèn lồng, mặt trên đều viết một một chữ to màu lam -- Điện .



Thấy Lục phủ cửa mở, trên số xa kiệu này tấp nấp đi xuống văn võ quan viên, công khanh quý thích, nhưng bất kể thân phận thế nào, đều mặc đồ tang màu lam, phân không rõ sang hèn. Vả lại ai cũng vẻ mặt trang nghiêm, không ai nói với ai một lời.... . . Từ Từ các lão, Nghiêm Thế Phiên trở xuống, cho đến hết lục bộ Cửu khanh. Về phần những quốc công hầu gia, trên cơ bản đã đến đầy đủ, lẽ ra những siêu phẩm quý nhân này không cần tới, nhưng Lục Bỉnh bình sinh nắm quyền cũng không lộng quyền, khắp nơi nhiệt tình giúp đỡ mọi người, danh tiếng ở kinh thành vô cùng tốt, ông ta vừa đi đã khiến cho rất nhiều người khó mà tiếp nhận, dù cho địa vị tôn quý cũng muốn tới đưa tiễn hắn.



Mà lúc này trên đường Tây Trường An, mấy nghìn Cẩm Y Vệ khoác áo choàng đen, mặc Phi ngư phục, eo dắt Tú Xuân đao cũng đang lặng im đứng trang nghiêm hai bên đường, muốn đưa tiễn đại đô đốc, người đã cho bọn họ hiểu được vinh quang một đoạn đường cuối cùng, cũng rõ ràng biểu hiện cho mọi người thấy sự hiển hách và uy phong lúc sinh tiền của người đã khuất.



Các tân khách yên lặng đi vào trong phủ, trên đại đường thấy linh cữu còn nửa chôn trong huyệt, các hiếu tử hiếu phụ phân tả hữu đứng ở dưới đường, các tân khách lần lượt đứng ở phía sau gia quyến đang phi ma đái hiếu, không lâu sau đã đứng đầy linh đường. Còn có ba bốn trăm người còn đang ở ngoài đường chưa có vào, đành phải ở trong viện tử, nghiêm nghị đứng sau hai hàng đuốc, vẫn không một ai lên tiếng, thậm chí ngay cả tiếng khóc cũng nghe không được.



Bởi vì trước khi đưa đi chôn thì không được lên tiếng, bằng không sẽ quấy nhiễu đến tổ tiên. . .



~~



Khi tân khách đều đã ổn định chỗ đứng, ngoại trừ con đường từ đại môn nối thẳng đến linh đường, trong viện to lớn đã không còn chỗ nào trống trải --



Khách và chủ đều lẳng lặng chờ đợi. Cuối cùng, Thái thường tự quan viên đảm nhiệm chủ trì buổi lễ đập vỡ một cái lo-n sứ lên mặt đất, tiếng vỡ giòn tang vang lên đánh vỡ không khí yên lặng -- lễ tang bắt đầu rồi.



Lục Cương với bộ tang phục dẫn theo Lục Luân đi xuống đài, hai huynh đệ dập đầu hành lễ với các tân khách đến tham gia lễ tang, sau đó quay lại đường đứng nghiêm hai bên linh cữu.



Tiếp theo, người chủ trì phát ra liên tiếp ba lần tiếng y hưng để thức tỉnh thần linh của người chết, sau đó lại gọi liền ba tiếng khải tấn, nói cho thần linh của người chết sắp sửa xuất phát.



Khi người tiếng nói của chủ trì vừa dứt, các hiếu tử hiếu phụ đã nghỉ ngơi đủ lại bắt đầu gào khóc, tiếng khóc inh ỏi trước nay chưa từng có.



Trong tiếng khóc, thiên sư Lam Đạo Hành đã rửa sạch oan khuất, lấy lại được tự do đỡ thân thể bệnh tật xuất hiện trên đại đường, hắn dùng tấm vải to lau linh cữu bằng gỗ mun vô giá, cuối cùng dùng vải liệm phủ lại, lúc này mới khập khiễng lui đến một bên.



Tám người vạm vỡ đi tới, vai khiêng tay khiêng từ từ giơ lên linh cữu từ trong huyệt, tiếng kêu khóc của hiếu tử hiếu phụ lập tức tăng thêm 8 độ, họ lao tới quan tài níu kéo, mọi người đi lên giữ họ lại, sau đó lại lao tới, rồi lại giữ lại. Ba lần như thế các hiếu tử hiếu phụ đã khóc đến tuyệt khí, sức lực không còn, lúc này mới nhìn theo cỗ quan tài được đưa ra khỏi huyệt.



Các hiếu tử hiếu phụ lúc này lập tức thay đổi động thái, cầm lấy cây đại tang, hũ sứ, ôm tiền giấy đi tới trước linh cữu gào khóc, đưa tiễn linh cữu ra khỏi nhà, hướng về phía ngoài đại môn. . . Các tân khách cũng đi theo sát, lại thêm Cẩm Y Vệ ngoài phủ liền cấu thành đội ngũ đưa tang chính. Họ muốn đưa tiễn Lục Bỉnh đến tận ngoài thành, nhìn xe ngựa đã đến Thông Châu rồi mới quay trở lại.



Các đại nhân đã quen với cuộc sống nhung lụa đều đã làm tốt chuẩn bị mệt đến gãy chân, ai ngờ còn chưa ra khỏi cửa Lục gia thì đã xảy ra tình huống -- chợt thấy linh cữu khi đến cửa, tám đại hán khiêng quan tài đột nhiên chống đỡ không được, đành phải từ từ hạ quan tài xuống, thiếu chút nữa làm nó ngã đổ. . .