Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 585 : Hiển linh

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Khiêng linh cữu là một khâu quan trọng trong tang lễ, là quá tŕnh khiêng lĩnh cữu đến nghĩa địa để an táng. Lá rụng về cội, Lục Bỉnh phải được đưa về phần mộ tổ tiên tại B́nh Hồ, cho nên linh cữu của hắn sẽ do gia nhân hộ tống một đường nam hạ, rồi đến Chiết Giang hạ táng.



Ai ngờ linh cữu c̣n chưa ra đến cửa th́ đă không đi nổi nữa, tám đại hán xuất ra cả lực bú sữa, khuôn mặt cũng bị nghẹn đỏ, nhưng quan tài th́ vẫn không động đậy, mọi người tại đương trường không khỏi thấp giọng nghị luận, suy đoán xem đă xảy ra chuyện ǵ.



Lúc này, tám người khiêng quan tài lại gọi thêm tám lực sĩ của Cẩm Y Vệ nữa, 16 người vai khiêng tay khiêng, cùng nhau cố sức, vẫn khiêng không nổi cỗ qua quan tài đó. Giờ th́ tiếng nghị luận rốt cuộc áp chế không nổi nữa. . . Lúc này sắc trời ảm đạm, gió lạnh vi vu thổi, mọi người đều cảm giác lạnh cả xương sống, hiển nhiên đều đă liên tưởng đến quỷ thần các loại.



Lục Cương và Lục Luân cũng bị hù cho đi không nổi, quỳ gối trước quan tài dập đầu lia lịa. Lục Cương khóc la:

- Cha a, có phải cha có nỗi ḷng ǵ chưa hoàn thành cho nên chưa muốn đi không cha?

Hắn hỏi nửa ngày cũng không có phản ứng, đành phải mờ mịt ngẩng đầu lên, hỏi các đại nhân:

- Chư vị thúc thúc bá bá, v́ sao cha ta không đi, nhưng lại không nói lời nào thế ạ?



Mọi người nh́n nhau, cuối cùng vẫn là Thái thường tự khanh lên tiếng:

- Cậu ngốc, cha cậu đă âm dương cách trở, ông ấy có thể thấy cậu, nhưng cậu không nh́n thấy ông ấy, ông ấy có thể nghe cậu nói chuyện, nhưng cậu lại không nghe được ông ấy nói ǵ.



- Vậy th́ làm thế nào đây? - Lục Cương lẩm bẩm: - Biết làm thế nào đây?



Lúc này, có người khách mời nói:

- Đại công tử loạn trí rồi, chuyện này hỏi chúng tôi có ích ǵ đâu? Ngươi nên hỏi Lam thiên sư đi, lăo nhân gia hắn có pháp lực cao cường nhất, có thể câu thông quỷ thần. . .



Lục Cương bỗng sáng mắt, đưa ánh mắt t́m kiếm trong đám người, nhưng không thấy được bóng dáng Lam Đạo Hành đâu, hắn không khỏi khó hiểu nói:

- Lúc năy rơ ràng c̣n chủ tŕ khởi cữu mà, sao không thấy đâu rồi?



Gia nhân bên cạnh nói cho hắn:

- Lam thiên sư sức khỏe không tốt nên về trước nghỉ ngơi rồi.



- Mau mời ông ấy trở lại. - Lục Cương bảo Cẩm Y Vệ ở bên ngoài: - Chặn kiệu của ông ấy lại.



Cả con đường đứng đầy là Cẩm Y Vệ, lại c̣n thêm cỗ kiệu của Lam Đạo Hành cũng do Cẩm Y Vệ khiêng, cộng thêm không đi quá xa, cho nên chẳng mấy chốc bị ngăn lại, đi ṿng trở lại.



Vừa thấy cỗ kiệu đó trở lại, Lục Cương và Lục Luân liền dập đầu bái, cầu thiên sư tương trợ.



Cẩm Y Vệ xốc rèm kiệu lên, hiện ra khuôn mặt chằng chịt vết thương của Lam Đạo Hành, hắn cười yếu ớt nói:

- Bần đạo tiết lộ thiên cơ quá nhiều, cho nên mới gặp tai ương, nếu không phải bởi v́ b́nh sinh không làm ác, nhất định tính mệnh cũng chả c̣n.

Rồi khẽ lắc đầu nói:

- Bần đạo hiện tại không dám khởi kê nữa, nhị vị công tử nên đi mời người cao minh khác đi th́ hơn.



Lục Cương đau khổ cầu xin, dập cho rách cả da đầu, khàn giọng nói:

- Gia phụ chắc chắn có nỗi ḷng lớn chưa hoàn thành, khiến người làm con như ta ḷng nóng như lửa đốt, xấu hổ chỉ muốn chết, nếu như thiên sư không tương trợ, huynh đệ chúng tôi đành phải đâm đầu chết trên linh cữu để nhận lỗi với gia phụ.



Mặc dù Lục Luân phản đối, nhưng diễn hiếu tử bao nhiêu ngày nay, đă sớm quen với gào khóc, muốn sống muốn chết rồi, cho nên thoạt nh́n cũng không khác ǵ anh ḿnh.



Nh́n bộ dạng bi thương gần chết của hai huynh đệ, đám khách cũng không chịu nổi, một số người đa sầu đa cảm thậm chí gạt lệ theo. Chợt có người khuyên:

- Thiên sư, Lục thái bảo b́nh sinh làm nhiều việc thiện, là thiện nhân, ngài giúp ông ấy giải quyết tâm nguyện cuối cùng, không chỉ không có hại, mà c̣n là một việc đại công đức đấy.



- Đúng vậy, mà đây cũng chỉ là giúp Lục thái bảo truyền lời thôi mà, đâu có tính tiết lộ thiên cơ ǵ chứ.



Lam Đạo Hành cười khổ:

- Nếu như không tính, v́ sao người sống nghe không được thanh âm của người chết chứ?



Tuy là nói thế, chung quy hắn vẫn nhịn không được mọi người khuyên bảo, chậm răi gật đầu nói:


Trong ḷng Lục Luân chợt ngổn ngang cảm xúc, vành mắt đỏ hoe, hắn gật đầu, bẹp miệng nức nở nói:

- Nếu như ta hại cha, để ta bị thiên đao vạn quả, sau khi chết xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh.



Rồi lại lau nước mắt, khiến người nh́n mà dở khóc dở cười.



~~



- Nói như vậy là Thập Tam di nương làm?

Lục Cương nói:

- Xem ra di nương chạy tội rồi.



Mọi người đều gật đầu, cảm thấy chỉ có khả năng này thôi.



- Không phải là cô ta.

Thẩm Mặc lại kiên quyết phủ định:

- Thập Tam di thái đă chết, thi thể của cô ta và nha hoàn thiếp thân sớm đă phát hiện trong cái giếng cạn ở phía đông xưởng ngọc lưu ly, mặc dù gương mặt bị rạch nát, nhưng gia nhân của họ vẫn có thể nhận ra được.



- Chết rồi. - Mọi người đều nói: - Vậy th́ biết làm thế nào?



- Có phải là có người diệt khẩu. - Lục Cương nhẹ giọng hỏi.



- Không phải.

Thẩm Mặc lắc đầu nói:

- Ta mới vừa nói qua, hai người họ căn bản không biết ǵ, sở dĩ bị hại, chẳng qua có người muốn mượn dùng thân phận và da mặt của họ, cho nên mới bị hại chết.



Chu Cửu lại nói tiếp:

- Bọn họ không có khả năng bị bắt đi, chỉ có thể là bị người ta lừa đi ra ngoài. Muốn chứng minh điểm này th́ phải trước tiên tra ra lần trước Thập Tam di thái đă xuất phủ cùng người nào!



- Ta nhớ kỹ!

Cửu di thái xưa nay có giao t́nh tốt với Thập Tam di thái nói:

- 16 tháng trước, Thập Tam muội về nhà thăm người thân. Sáng sớm có người trong nhà muội ấy vội vàng đánh xe qua đón, ta c̣n đối mặt với lăo đầu đó một lần nữa mà... Và trở lại ngay đêm ấy, sau đó th́ không nghe nói muội ấy xuất hiện tại phủ nữa.



- Sau khi trở về, cô và cô ta có nói chuyện nhiều với nhau không? - Thẩm Mặc trầm giọng hỏi.



- Kim Xảo Nhi nói muội ấy không khỏe, lúc đó không có gặp.

Cửu di thái nói:

- Đến tối ta lại đến thăm muội ấy, thấy muội ấy không vui nằm trên giường, nói bị lạnh nhạt, ta chỉ nghĩ muội ấy không khỏe nên cũng không hỏi nhiều, đến ngày hôm sau th́ lăo gia gặp chuyện không may...



- Hôm cô đi thăm cô ấy, Kim Xảo Nhi có ở nhà không? - Thẩm Mặc hỏi tiếp.



- Không, ta c̣n nói, sao nha hoàn ǵ mà không hiểu chuyện vậy, chủ tử bị bệnh rồi mà c̣n dám chạy ra ngoài chơi?

Cửu di thái nói:

- Muội ấy nói với ta là đă phái kim Xảo Nhi ra ngoài bốc thuốc rồi, nên ta cũng không để ý nữa.



- Mấy ngày đó, có phải khi cô gặp cô ấy th́ đều không gặp Kim Xảo Nhi hay không? - Thẩm Mặc lại hỏi.



- Đúng vậy, chính cái hôm trước ngày Thập Tam muội mất tích, ta thấy Kim Xảo Nhi một lần, nói chuyện với nó nhưng nó lại không để ý đến ta, vội vă đi về phía tây." - Cửu di thái nói.