Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 593 : Đại nhĩ tặc

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Tây Uyển Vô Dật điện, trong trị phòng Nội các thứ phụ



Từ Giai thẳng thắn nói với Thẩm Mặc rằng, muốn cứu Thẩm Luyện rất khó rất khó.



Thẩm Mặc thầm nghĩ: Bây giờ thì có việc gì là dễ dàng đâu?, y khẽ nói:

- Nếu như học sinh trực tiếp tìm hoàng thượng thì sao? Có thể có hi vọng không?



Nhìn vào kinh nghiệm trước kia, Gia Tĩnh vẫn còn chịu thua mấy trò của y.



Từ Giai lắc đầu, nhỏ giọng nói:

- Hoàng thượng hôm nay. . . nói như thế nào chứ, có chút hỉ nộ vô thường, nếu như ngươi tùy tiện diện thánh, hậu quả rất khó đoán trước. . .



- Thời gian không đợi người. - Thẩm Mặc thấp giọng nói: - Học sinh chỉ có thể chó cùng rứt giậu.



Từ Giai nhìn nét mặt kiên nghị của Thẩm Mặc, biết y chủ ý đã định, ông liền cúi đầu trầm tư một lúc lâu, đợi khi ngẩng đầu lên thì mặt lộ vẻ dữ tợn nói:

- Nếu như muốn làm thật, chỉ có thể hoặc là không làm, đã làm thì cho xong.



Khi ông ta nói những lời này, Thẩm Mặc cảm thấy sát khí bốn phía!



Thẩm Mặc sửng sốt, không nghĩ tới Từ lão sư ôn hòa như nước lại cũng có một mặt dã thú như vậy, y không khỏi thấp giọng nói:

- Làm thế nào?



- Khơi lên một một trường đại án ngập trời, đem đám người Dương Thuận, Lộ Giai, thậm chí Hứa Luân tất cả đều lôi xuống ngựa!

Từ Giai vung tay lên nói:

- Dọn sạch những tai họa này đi, củng cố lại bắc cương Đại Minh ta!



Thẩm Mặc có chút kinh ngạc, nhưng y chung quy là có tuệ căn, đảo mắt đã hiểu ngay dụng ý của Từ Giai. Y nhỏ nhẹ nói:

- Ý ủa lão sư là cần phải phải đem sự tình khuyếch đại đến trình độ nhất định, nó mới có thể khiến cho bệ hạ coi trọng?



- Không, ngươi sai rồi.

Từ Giai lắc đầu nói:

- Căn bản không cần khuyếch đại! Từ khi cầm lấy tài liệu của ngươi cho, ta liền bắt đầu điều tra việc này, phát hiện tình huống còn xấu hơn cả ngươi tưởng tượng. . . Bởi triều đình mấy năm nay trọng điểm tại Đông Nam, có chút lỏng lẻo đối với bắc cương, thế cục nơi nào đã cực kỳ tồi tệ, từ quân đến chính, từ chính đến dân, đều có chuyển biến xấu với mức độ rất lớn, thật sự nếu không cảnh giác, chưa tới 10 năm, cửu biên phòng tuyến mà Đại Minh ta tổ chức trăm năm sẽ sụp đổ, đến lúc đó, kinh sư không còn chỗ dựa, ngoại trừ dời đô thì cũng không có con đường khác để đi.

Rồi cười nói:

- Ngươi từng làm quan phụ mẫu Tô Tùng, nên biết Tùng Giang ta dân phong có một đặc điểm, là sợ chuyện đi đầu, sợ phải làm người ra mặt trước...



Thẩm Mặc cười nói:

- Kỳ thật cũng không hẳn vậy.



- Không, lão phu thừa nhận, ta quả thật không thích làm người đi đầu.

Từ Giai lắc đầu, trầm giọng nói:

- Nhưng lần này, ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác được!



Thẩm Mặc cảm nhận được trong thân thể thấp bé của Từ Giai có ẩn chứa lực lượng đáng sợ. Y không khỏi nghiêm nghị, cung kính nói:

- Học sinh nghe theo an bài của lão sư.



- Tài liệu này còn có ở nhà không? - Từ Giai gật đầu nói.



- Vẫn còn, bản gốc đều ở chỗ học sinh. - Thẩm Mặc nói: - Tùy thân mang theo mà.



- Rất tốt. - Từ Giai nói: - Ngươi giờ đi Ngọc Hi cung cầu kiến hoàng thượng, trình tài liệu này lên đi. Dựa theo cách nghĩ ta mới vừa nói lên án tội trạng của đám người Dương Thuận, nhấn mạnh bọn họ là sợ tội mới muốn hại Thẩm Luyện.



Thẩm Mặc gật đầu, biểu thị minh bạch, lại nghe Từ Giai nói:

- Ghi nhớ kỹ, mục tiêu lần này của chúng ta là Dương Thuận, Lộ Giai, Hứa Luân, có thể diệt trừ những người này thì biên trấn thì có thể quét sạch. Nhưng tuyệt đối không được liên lụy đến Nghiêm các lão và tiểu các lão, bằng không thì sẽ rơi vào vũng bùn đảng tranh, cuối cùng không giải quyết được gì.
Làm việc như chơi cờ, cao thủ đều suy nghĩ thêm vài bước.



- Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc!

Gia Tĩnh quả thật cũng bị Thẩm Mặc làm phiền chết, căm tức nói:

- Khóc một tiếng nữa thì thưởng 20 trượng!



Thẩm Mặc vội vàng che miệng lại, không dám lên tiếng nữa.



~~



Khốc nhục kế của Thẩm Mặc có hiệu quả rồi, Gia Tĩnh quả nhiên không hoài nghi Từ Giai nữa, chậm rãi hỏi:

- Từ khanh gia, ngươi xem qua cáo trạng đó chưa?



- Vi thần đã xem qua. - Từ Giai khẽ gật đầu nói.



- Cảm thấy thế nào? - Gia Tĩnh hỏi.



- Sự việc quan hệ trọng đại, không mắt thấy tai nghe sẽ không thể ước đoán có hay không được.

Từ Giai trầm giọng nói:

- Kỳ thật việc này vi thần sớm đã nghe qua, cũng đã xem xét qua hồ sơ tương quan về điều tra việc này, hiện tại Thẩm Tế tửu đề xuất, vi thần đang chuẩn bị trong đêm viết tấu chương, đem kết quả sơ bộ báo cáo cho hoàng thượng.



Ý là, vì cái gì ngày mai ta mới báo cáo việc này.



Gia Tĩnh nhìn Thẩm Mặc một cái rồi nói:

- Học nhiều chút, cái gọi là lão luyện thành thục. . . Thẩm lão sư đó không dạy được ngươi.



Thẩm Mặc biết hoàng đế đã vào tròng, trong lòng vui vẻ, nhưng nét mặt vẫn giả khúm núm, nức nở không ngừng.



- Ngươi điều tra thế nào rồi? - Gia Tĩnh lại hỏi Từ Giai



- Rất không lạc quan. . .

Từ Giai khẽ than một tiếng:

- Mấy năm nay, chiến lược của triều đình nghiêng về Đông Nam, khó tránh khỏi yêu cầu và ủng hộ đối với cửu biên bị lơ là. Ban đầu có Dương Bác trấn giữ thì còn có thể duy trì cục diện. Nhưng hai năm trước Dương Bác có đại tang, Dương Thuận nhậm chức, cục diện bắt đầu xấu đi, biên tướng càng lúc càng biến chất, Thát Lỗ thì càng kiêu ngạo, biên cương chịu cảnh tiễn đạp, bách tính rơi vào khổ hải. . . Chỉ năm ngoái, số lần giặc Oa xâm lấn đã bằng tổng của 5 năm trước, đến năm nay không những chưa dẹp loạn, trái lại càng ngày càng nghiêm trọng, cửu biên từ đông đến tây, nơi chốn đều thấy gót sắt cướp bóc của người Mông Cổ, thế xâm lược của nó đã như thế lửa cháy lan ra đồng cỏ! Vi thần xem lướt qua tấu chương Đông Nam một lần, thấy được mỗi đạo công văn cấp báo như thể tuyết rơi, nhưng kỳ lạ chính là chiến báo cụ thể lại như phượng mao lân giác, khó có thể tìm kiếm, chỉ có ngẫu nhiên vài công văn báo tin thắng trận, cho dù không kịp cấp báo cũng chỉ thập trung chi nhất(1/10).



- Đây là vì sao? - Gia Tĩnh khó hiểu hỏi.



- Binh bộ giải thích là không có phát sinh giao chiến. - Từ Giai nói: - Do tiền tuyến quá căng thẳng gây nên.



- Nói bậy. - Gia Tĩnh không tin nói: - Lẽ nào Thát Lỗ đang chơi bịt mắt bắt dê với chúng ta hả?



- Hoàng thượng thánh minh! - Từ Giai nịnh hót một câu: - Vi thần cũng không tin, nên đã dùng biện pháp khác, gián tiếp điều tra việc này!



- Biện pháp gì? - Gia Tĩnh hiếu kỳ hỏi.



- Vi thần đã bí mật tra duyệt gần hai năm tình huống thay đổi nhậm chức của quan văn cửu biên.

Từ Giai nói:

- Lại tra duyệt hồ sơ quan binh của Binh bộ, thông qua chữ số của hai mặt này, có thể tính ra được tình huống chết trận của biên quân thậm chí quan văn võ tướng, lại đối chiếu với số công văn cấp báo có thể tính ra mỗi lần Thát Lỗ đột kích, tổn thất chân thực của bên ta.



- Các lão có lòng. - Gia Tĩnh tán dương gật đầu, nhẹ giọng hỏi: - Kết quả thế nào.



- Nhìn thấy mà đau lòng! - Từ Giai nhả ra năm chữ.