Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 594 : Đoạn đầu phạn

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Nghe được câu hỏi của hoàng đế, Từ Giai thầm vui trong lòng, ông ta muốn biểu hiện mình mạnh hơn Nghiêm Tung, phải dựa vào loại cơ hội loại này để mà nở mày nở mặt.



Năm đó Từ Giai chính là thần đồng, vốn có trí nhớ siêu phàm. Ông ta hắng giọng, liền một hơi thở đọc thuộc lòng cho hoàng đế:



- Chỉ thí dụ năm ngoái -- tháng giêng Mậu Thân, Lỗ tiến vào từ Thiên Đầu quan, vượt qua Tự Ổ bảo, giết từ chỉ huy cho tới quân quan hơn mười người, binh sĩ gần nghìn người.



- Tháng tư Kỷ Sửu, Yêm Đáp tự mình dẫn mấy vạn kỵ binh nhập Ứng Châu, công hủy hơn 40 bảo, bên ta tổn hại một tri phủ, 2 tri huyện, 2 chỉ huy, 3 thiên hộ, 14 bách hộ, Vệ sở binh đinh 4000 người.



- Tháng bảy Mậu Tử, mấy nghìn kỵ binh Lỗ từ Sóc Châu di chuyển doanh trại đến phía Nam, công Sơn Tây cướp bóc, ta trận vong 2 tri huyện, 3 bách hộ, Vệ sở binh đinh 1000 người.



- Tháng 11 Tân Kỷ. Mấy trăm kỵ binh Lỗ xâm phạm Sơn Tây Thần Trì, cướp bóc mấy ngày, ta trận vong một bách hộ, binh đinh 700 người. . .



Ánh nến yếu ớt nhảy lên, sắc mặt Gia Tĩnh càng khó coi hơn, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nóng nảy cắt đứt lời Từ Giai:

- Được rồi! Được rồi! Trên trăm Thát Lỗ thì có thể tiến quân thần tốc 300 dặm! Đám văn thần võ tướng ăn bổng lộc của trẫm chống đỡ Thát Lỗ giúp trẫm như thế đó hả? Khai quốc 170 năm mà mới nghe lần đầu!



Trong Tinh xá mọi người vội vàng cúi người thỉnh tội.



- Là ai đang bao che cho chúng? - Gia Tĩnh nghiêm mặt hỏi: - Vì sao không có chiến báo, còn phải dựa vào loại phương pháp này đi thăm dò, lão già Hứa Luân đó muốn làm gì?



Bởi vì chiến sự Đông Nam do Hồ Tôn Hiến toàn quyền phụ trách, cho nên chức trách chủ yếu của Binh bộ thượng thư chính là tổ chức cho tiền tuyến Tuyên Đại kế liêu, hiện tại xảy ra loại sự tình này, đương nhiên phải hỏi Binh bộ thượng thư rồi.



Từ Giai nhỏ nhẹ nói:

- Hoàng thượng bớt giận, Hứa lão đại nhân tuổi tác đã cao, tinh lực có hạn, khó tránh khỏi bị kẻ dưới qua mặt.



Cũng không biết ông ta đang nói tốt cho Hứa Luân, hay là đang xúi giục.



- Ngồi không ăn bám, cần hắn còn có ích gì? - Gia Tĩnh nhíu mày nói: - Ngươi bảo hắn viết một bản tấu, cho trẫm một lời giải thích.



- Vâng. - Từ Giai khẽ đáp.



- Còn bên Tuyên Đại cũng phải điều tra. - Gia Tĩnh nói tiếp: - Tới cùng là hư báo tổn thất, hay là thực sự hao binh tổn tướng, tới cùng là tình huống thế nào thì cũng phải điều tra cho rõ!



- Vâng. - Từ Giai ứng tiếng nói: - Xin hỏi hoàng thượng, phái người của phía nào đi thăm dò?



- Sự việc liên quan đến tổng đốc Tuyên Đại, không thể thiên thính thiên tín.(chỉ nghe người thân cận)

Gia Tĩnh khẽ nhíu mày nói:

- Để cho Hình bộ, Đô Sát viện, Binh bộ đều phái người đi. Còn có người của Cẩm Y Vệ, mỗi bên đều đi nhìn thử xem, khi trở về mỗi bên mỗi bản tấu. Để xem đám bạch nhãn lang(vong ân phụ nghĩa) trẫm nuôi nó mở to mắt nói dối ra làm sao.



- Vâng. - Từ Giai lại đáp ứng.



- Đi xuống lo liệu đi. - Gia Tĩnh vung tay áo nói.



Thẩm Mặc dự thính hồi lâu rốt cuộc nhịn không được nói:

- Hoàng thượng, vậy sư phụ của thần thì sao, ông ấy bị kẻ xấu trả thù mà...



- Ừ.

Gia Tĩnh thoáng dừng lại, đoạn hỏi Hoàng Cẩm:

- Danh sách xử quyết còn ở đó không?



- Buổi sáng Mã công công đã mang về Ti lễ giám rồi ạ. - Hoàng Cẩm đáp: - Để nô tài đi xem sao.



Gia Tĩnh không phản ứng hắn, mà nhìn sang Thẩm Mặc nói:

- Ngươi không phải là Thiêm đô ngự sử sao? Trẫm thấy nhân tuyển của Đô Sát viện chính là ngươi đấy. Trẫm cho ngươi một đạo thủ chiếu, trước tiên tạm hoãn hành hình đi. . .



Thẩm Mặc vội vàng luôn mồm tạ ân.



- Nhưng lời răn cũng phải nói trước. - Giọng điệu Gia Tĩnh trở nên nghiêm khắc: - Nếu như tra ra được là sư phụ ngươi vu cáo, hoặc hắn thực sự gia nhập tà giáo, vậy ngươi lĩnh tội cùng với hắn đi!



- Vâng! - Thẩm Mặc trịnh trọng thi lễ, cúi người nói: - Thần nguyện ý!



~~



Được thủ chiếu của hoàng đế, Thẩm Mặc liền vội vã rời khỏi Ngọc Hi cung, đi thẳng đến Ti lễ giám, vừa lúc gặp phải Mã Toàn đang đi ra ngoài, hắn vấn an với Thẩm Mặc:

- Ôi này Thẩm đại nhân, có chuyện gì mà gấp gáp quá vậy?


Thẩm Cổn ngây ra như phỗng, nhìn cái mâm có thịt có có cải có bánh màn thầu, so với món bánh ngô và canh cải kia thì được tính là mỹ thực hiếm có rồi. Nhưng vừa nghĩ đến là đoạn đầu phạn của cha, hắn làm gì có tâm tình mà ăn?



Thẩm Luyện thì lại rất ung dung, thấy dáng dấp khóc ngắn khóc dài của con trai, trong lòng ông ta cũng khó chịu.



Hai cha con ngồi đối diện nhau hồi lâu, Thẩm Cổn mới lau nước mắt, nức nở nói:

- Để hài nhi hầu hạ cha một bữa cơm cuối cùng.



Thẩm Luyện lắc đầu:

- Cha không muốn ăn, con ăn đi.



Lúc này trong lòng ông ta chỉ nghĩ, nếu như mình chết rồi thì Thẩm Cổn sẽ làm thế nào? Có thể bình yên đi ra ngoài hay không. Nên đâu có tâm tình để ăn cơm nữa.



Thẩm Cổn mặc dù bụng đói đến sôi lên, nhưng sao có thể ăn đoạn đầu phạn của cha mình. Hắn cũng lắc đầu nói:

- Con cũng ăn không nổi.



Phạm nhân ở gian bên cạnh vẫn hếch cái lỗ tai, nghe hai cha con nhà này nói ăn không vô, lúc này lên tiếng:

- Này, không ăn thì đừng lãng phí, để nguội sẽ không tốt đâu.

Rồi nhe răng cười nói với Thẩm Cổn:

- Cho chúng tôi đi.



Người đó gọi Vương Tứ, là tên ngục bá trong gian sát vách, ở bên ngoài làm nghề vào nhà cướp của, khi vào đây cũng lấy việc khi dễ người khác làm vui. Thẩm Cổn không để ý tới, gã cũng không bỏ qua:

- Ta cũng không để ngươi bị thiệt, trao đổi với ngươi không được sao? Coi này, cơm tối của ta còn chưa động đến đâu.



Thẩm Cổn vẫn không để ý đến hắn, Thẩm Luyện lại lên tiếng:

- Đổi đi, khó có được một bữa ngon, con không muốn ăn thì cũng đừng lãng phí.



- Cha còn phải ăn mà. - Thẩm Cổn ngậm nước mắt nói.



- Cha không ăn. - Thẩm Luyện lắc đầu nói: - Trong bụng không có gì, chết cho sạch sẽ.



Thẩm Cổn trừng mắt với tên ngục bá một cái, sau đó mới bưng mâm cơm qua cho gã.



Tên ngục bá Vương Tứ nuốt nước bọt ừng ực, cẩn thận cầm lấy mâm cơm qua song cửa, rồi im lặng cắm đầu ăn.



Thẩm Cổn đòi bánh ngô của gã. Vương Tứ thò tay qua song cửa đấm vào mặt hắn. Thẩm Cổn đau đớn ôm đầu ngã ra đất, nghe gã cười khà khà nói:

- Sắp chết đến nơi còn ăn làm gì cho nó phí, nên tiết kiệm cho đại gia ta đi.



Thẩm Cổn tức giận muốn lý luận với gã, lại bị Thẩm Luyện gọi lại:

- Nếu như con chấp nhặt với hắn, chẳng phải là tự nhận mình cũng hạ tiện như hắn hay sao?



Lúc này Thẩm Cổn mới bực bội ngậm miệng lại.



- Ta hạ tiện, ta được no bụng. - Vương Tứ chẳng hề để ý: - Ngươi cao thượng, đến chết cũng không có cơm mà ăn.



Rồi không thèm để ý tới hai cha con cổ hủ nhà này nữa, lại vùi đầu gặm lấy gặm để.



Bên cạnh có người hảo tâm khuyên gã, nói đây là đoạn đầu phạn, ăn sẽ xui xẻo, nhưng chỉ chuốc lấy một trận đòn. Gã hùng hùng hổ hổ nói:

- Dù ta có xui xẻo chết cũng không cho ngươi ăn.



Nói xong ăn sạch sẽ cả mâm cơm, còn liếm cho sáng loáng mới bỏ qua. Lúc này mới vỗ cái bụng no kềnh, thỏa mãn thở dài nói:

- Từ lúc vào đây đến bây giờ, lần đầu được ăn no thế này.



Nói đoạn gã gục đầu nằm lên đống rơm...



Mọi người thấy vậy thầm nghĩ dễ ngủ thật, ăn xong thì ngủ. . .rồi cũng không lưu ý nữa, nhưng qua một hồi mới phát hiện, tư thế của gã rất không được tự nhiên, nhưng lại không nhúc nhích gì. Có người đi qua xem, dè dặt vỗ vai gã gọi:

- Tứ gia. . .

Muốn nhắc nhở tư thế ngủ của gã không đúng, nên sửa lại.



Dè đâu tay mới vừa đụng vào người gã, Vương Tứ liền rũ rượi trở mình qua, lộ ra khuôn mặt bị thất khiếu* chảy máu!



*Thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng).