Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 600 : Wellcome tuyên phủ

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Đêm lạnh, sao thưa. Trời tối mây mờ.



Phủ tổng đốc, trong phòng tiếp khách dưới sự bảo vệ trùng trùng, Thẩm Mặc và Niên Vĩnh Khang cũng một đêm chưa ngủ. Vì xua đuổi thời gian, trốn tránh ma ngủ, hai người vẫn chơi cờ suốt. Niên Vĩnh Khang xuất thân binh nghiệp, hắn chỉ thích chơi cờ tướng, không hứng thú mấy với cờ vây. Mặc dù Thẩm Mặc trái ngược với hắn, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện phụng bồi.



Ban đầu Niên Vĩnh Khang vẫn tràn đầy hăng hái, nhưng Sở hà Hán giới*, phi ngựa cưỡi tượng vài nước cờ đều bị đánh cho tơi bời tan tác, hắn rốt cuộc biết kỳ lực của song phương kém quá xa, dần dần cũng mất đi hăng hái. Hắn cầm một quân cờ kề cà không chịu đi, đoạn hỏi Thẩm Mặc:

- Đại nhân, nếu như những người đó không đến thì làm thế nào?



/*Con sông chia hai quân trên bàn cờ tướng.



Thẩm Mặc nâng chung trà lên, uống một ngụm rồi mỉm cười nói:

- Nếu họ không đến? khó nói. Chúng ta vẫn phải làm thật.



"Ờ. . ." Niên Vĩnh Khang gật đầu, khóe miệng nhưng nở nụ cười khổ:

- Vậy sự tình phải làm lớn rồi.



- Đúng vậy.

Thẩm Mặc gật đầu nói:

- Không đến vạn bất đắc dĩ, quả thật không thể làm vậy.

Rồi mỉm cười nói:

- Nhưng mà ta tự tin, trước khi hừng đông sẽ thấy được kết quả.



- Đại nhân vẫn còn rất tự tin. . ." - Niên Vĩnh Khang cười nói.



- Hả?

Thẩm Mặc liếc hắn một cái:

- Xem ra trong lòng ngươi vẫn còn lo lắng à.

Rồi cười thần bí, thấp giọng nói:

- Vậy để ta cho ngươi một viên định tâm hoàn -- ta không phải chiến đấu một mình.



Niên Vĩnh Khang có chút hồ đồ nói:

- Lẽ nào còn có nhân vật lợi hại khác đang ở Tuyên Phủ sao?



- Không có. . .

Thẩm Mặc lắc đầu, chỉ tay vào bàn cờ:

- Nó giống vậy bàn cờ này, ngươi không thể chỉ để ý vào chém giết, phải đứng cao hơn, nhìn xa hơn. Kỳ thật Tuyên Phủ này cũng giống như chiến trường. Chúng ta, Dương Thuận Lộ Giai, còn có người dân Tuyên Phủ giống như tam phương quân đội đối chọi nhau. Trước trận tuy xung phong rất quan trọng, nhưng nơi chân chính quyết định thắng bại có lẽ nằm ngoài chiến trường mấy trăm dặm. Ngươi hiểu chưa?



Niên Vĩnh Khang cái hiểu cái không nói:

- Ý của đại nhân là, trong trận chiến này, quyết thắng nó nằm ngoài thiên lý?



- Mặc dù không ở giữa thì cũng là không xa thôi. - Thẩm Mặc gật đầu nói: - Ngươi là ân nhân của lão sư ta, thì cũng là ân nhân của ta, cho nên ta không nói gạt ngươi -- hiện tại triều đình mặc dù nhìn như hết thảy vẫn như xưa, kì thực nó đã đến điểm tối trước ánh bình minh, tới bước ngoặt then chốt rồi. Đây là điều mà các phương thế lực đều biết rõ ràng. Tất cả mọi người tại cái thời khắc đó đang làm chuẩn bị toàn lực để nhìn vào mỗi sự kiện nhìn như đất bằng dậy sóng, mà cũng đều là một trận liều chết quyết đấu!

Rồi liếc hắn một cái, chậm rãi nói:

- Tuyên Phủ ở đây cũng không ngoại lệ.



Y cũng chỉ nói vậy rồi ngưng, nói nhiều hơn thì lại không thích hợp.



Niên Vĩnh Khang nghe được mà kinh tâm động phách, hơn nửa ngày hắn mới nuốt nước bọt nói:

- Nói như vậy, lần này chúng ta là thắng chắc rồi?



- Không thể nói vậy.

Thẩm Mặc lắc đầu nói:

- Nó vẫn giống như chiến tranh, dù cho thống soái mưu đồ cao siêu tới đâu, hậu cần cung ứng sung túc cỡ nào, mà tướng sĩ tiền tuyến không liều mạng tác chiến, thì thủ thắng cũng là uổng công.



- Ta hiểu rồi. . .

Niên Vĩnh Khang chậm rãi gật đầu nói:

- Ý của đại nhân là, hiện tại chúng ta cần phải dứt bỏ tất cả lo lắng, thoải mái mà đánh một trận!



- Không sai.

Thẩm Mặc tán dương gật đầu:

- Ngộ tính của ngươi cũng tốt thật đấy.

Rồi nhìn hắn với ánh mắt đầy thâm ý:

- Không nên chỉ chịu thiệt tại Tuyên Đại, ngươi phải nhận được sân khấu rộng lớn hơn.



Cái này cho dù ngộ tính không tốt cũng nghe hiểu được, Niên Vĩnh Khang kích động quì xuống một gối nói:
Vẫn là hình tướng quân có chủ ý:

- Chúng ta nhìn cả hai bên là được.



Vì vậy họ chia hai bên, đứng xem bên trong và ngoài thành, nhìn xem đến cùng là vào hay là ra. Đến khi quá chán nản họ lại bày ra một cái bàn, cược xem lát nữa tới cùng là xuất cung hay là nhập cung.



Một lúc sau liền thấy cỗ kiệu của Thẩm Mặc từ trong thành nhanh nhẹn đi tới, những kẻ thắng hoan hô:

- Quả nhiên là đi ra ngoài!

Kẻ thua thì chán nản ra mặt.



Cỗ kiệu đến trước mặt, Thẩm Mặc mới đi xuống, cười nói:

- Vì sao lại nửa thì vui, nửa thì như đi đưa đám thế này?



Mọi người thầm nghĩ, còn không phải là bởi vì ngươi xuất cung mà gây ra sao? Trần phủ đài khom người nói:

- Có người thấy đại nhân cao hứng, có người nghĩ chắc sắp phải chia tay với đại nhân nên đang bi thương đó thôi.



- Chia tay? - Thẩm Mặc vừa đi ra ngoài, vừa cười hỏi: - Vì sao phải chia tay?



- Không phải là bảo chúng tôi đến tiễn đại nhân sao? - Trần phủ đài nói.



- Hả? - Thẩm Mặc quay đầu lại trừng mắt với Tam Xích: - Sao ngươi lại truyền lời vậy?



Tam Xích ủy khuất nói:

- Ty chức đã nhiều lần nhấn mạnh, là cung nghênh khâm sai rồi mà.



- Quả thật là nói như vậy. - Mọi người hồ đồ: - Nhưng đại nhân rõ ràng đi ra ngoài đó mà.



- Đi cung nghênh khâm sai thôi. - Thẩm Mặc nói rồi nhìn phương xa: - Nhìn kìa, không phải là tới rồi sao!



Mọi người theo ánh mắt của y nhìn ra sơn đạo thì thấy một đội ngũ thật dài từ trên núi đang chạy băng băng xuống.



- Khâm sai đại nhân, xin hỏi người tới người phương nào? - Trần phủ đài dè dặt hỏi.



Thẩm Mặc nghiêm trang đáp:

- Khâm sai đó.



- Vậy ngài là?



Mọi người thầm nghĩ, lẽ nào y là hàng giả? Không đúng, lúc đó Dương Thuận đã kiểm tra thủ dụ đó, quả thật là của hoàng thượng viết mà!



- Ta đương nhiên cũng là khâm sai. - Thẩm Mặc nhìn mọi người bị quay cho hồ đồ, cười ha ha nói: - Ai nói chỉ có thể có một khâm sai, ta chỉ là một trong số đó mà thôi!



Mọi người đương lúc kinh ngạc thì đội ngũ của khâm sai kia đã đến, quan cầm cờ phía trước cao giọng nói:

- Khâm sai đại nhân đến tận đây, còn không mau mau quỳ nghênh.



Mọi người vội vàng quỳ xuống đất cung nghênh:

- Chúng thần cung thỉnh thánh an. . .



Đương nhiên Thẩm Mặc sẽ không quỳ, bởi vì y cũng là khâm sai, khâm sai gặp khâm sai, ai cũng không quỳ ai.



Các vệ sĩ vây quanh khâm sai đại nhân lắc mình ra lộ ra chân diện mục, không ngờ là Binh bộ hữu thị lang Đồ Lập. Thẩm Mặc cười chắp tay nói:

- Ra mắt Đô đại nhân.



Đồ Lập mặc dù là học sinh của Nghiêm Thế Phiên, còn cao hơn Thẩm Mặc một cấp, nhưng hắn không dám chậm trễ chút nào. . .Điều này không có gì ngạc nhiên, chỉ cần là kinh quan, chỉ cần còn ánh mắt thì xem qua từng trường kinh tâm động phách trong kinh đều đã sâu sắc biết được, vị tiểu Thẩm đại nhân này đã là nhân vật ai cũng không động đến được...



Hai người thân thiết chào hỏi xong, Trần phủ đài đại biểu quan viên Tuyên Phủ hướng khâm sai đại nhân mới tới, biểu đạt sự thăm hỏi tha thiết:

- Mời nhị vị khâm sai đại nhân vào thành.



Ai ngờ Đồ Lập mặc dù mặt đầy mệt mỏi, nhưng hắn vẫn cố gắng gượng nói:

- Chờ một chút đi, đỡ phải lát nữa còn ra nghênh đón tiếp.



- Hả? Còn có khâm sai nữa à?