Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 601 : Người tiều tụy gặp người tiều tụy

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Cái gì nhiều cũng không đáng tiền, nhưng cái món khâm khai này thì ai cũng đại biểu cho hoàng đế, nhiều hơn nữa cũng phải cẩn thận hầu hạ. Cả đám quan viên Tuyên Phủ chỉ đành theo hai vị khâm sai tới cổng thành đợi vị khâm sai đại nhân thứ ba tới.



Chưa tới hai khắc sau, trên sơn đạo quả nhiên lại có đội nhân mã tới, đợi tới gần, quan chưởng kỳ hô:

- Khâm sai đại nhân giá đáo, bách quan mau cung nghênh.

Mọi người lại phải quỳ xuống lần nữa.



Đợi nhìn rõ người tới, nhận ra là Chu Bí hình bộ hữu thị lang, Thẩm Mặc và Đồ Lập chắp tay nói:

- Ra mắt Chu đại nhân.



Chu bí xuống kiệu nói:

- Ra mắt hai vị khâm sai đại nhân.



Trần Phủ Đài lần này học không rồi, thận trọng hỏi:

- Dám hỏi ba vị khâm sai, còn có ai phải nghênh tiếp nữa không?



- Có đấy.

Ba người đồng thanh:

- Còn có một vị khâm sai nữa.



Trần Phủ Đài toát mồ hôi, vọt miệng nói:

- Nhiều vậy à...



Đồ Lập và Chu Bí có hơi bất ngờ nhìn Thẩm Mặc:

- Hoàng thượng lệnh cho đô sát viện, binh bộ, hình bộ, bắc trấn phủ ti, bốn nha môn cùng tra vụ án này, chẳng lẽ Trẩn đại nhân không biết sao?



Không chỉ Trần Phủ Đài, tất cả mọi người đều há hốc mồm, toàn bộ nhìn Thẩm Mặc với vẻ không tin nổi, tim đập bình bịch :" Thẩm đại đảm, Thẩm đại đảm, không ngờ loại chuyện này cũng dám giấu! Đúng là ăn phải gan báo tim gấu rồi."



Thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Chu Bí lấy làm lạ hỏi Thẩm Mặc:

- Sao vậy, Thẩm đại nhân không thông báo cho họ à?



Thẩm Mặc mặt dầy nói:

- Chuyện này à.... Hình như không nói.



Chu Bí và Đồ Lập tức thì biến sắc, hỏi dồn tới:

- Thẩm đại nhân làm thế là có ý gì?



Lúc này đội ngũ vị khâm sai thứ tư đã tới, Thẩm Mặc cười ha hả lảng đi:

- Chuyện này nói sau vậy, chúng ta đón người trước đã.



Hai người đành đem nghi vấn nuốt lại vào bụng, cùng mọi người nhìn ra hướng đường núi.



Quan viên Tuyên Phủ thì lòng sáng như gương, Thẩm đại nhân rõ ràng lợi dụng thời gian chênh lệch, đem vụ án chưa phá thành đã được định đoạt, đợi ba vị kia tới có khóc cũng chẳng thay đổi được gì nữa.



Người từ Bắc trấn phủ ti tới là Chu Thập Tam , thấy hắn, Thẩm Mặc cười thầm, hai so với hai, về nhân số là không thua thiệt rồi.



Chu Thập Tam tung người tuyệt đẹp xuống ngựa, chắp tay với ba vị đại nhân còn lại:

- Không ngờ ti chức tới muộn nhất, để ba vị đại nhân phải đợi lâu rồi.



Đồ Lập còn chưa nói gì, Chu Bí đã tức giận lên tiếng:

- So với Thẩm đại nhân thì chúng ta ai cũng tới muộn hết.

Trực giác của hắn cho biết Thẩm Mặc nhất định là có quỷ kế gì đó.



Chu Thập Tam cười xòa:


Hai tên Dương Lộ phải tốn công sức lắm mới tập trung tinh thần nhận ra hai người mới tới, nước mắt đồng loạt trào ra, tên ném cái bánh trong ta đi, tên thì bóp nát bánh.



Dương Thuận sụt sịt nói:

- Lão Lộ, có phải ta đang nằm mơ không, mau nhéo ta một cái...

Lộ Giai nhéo thật mạnh lên tay Dương Thuận làm hắn đau đớn la toáng lên:

- Đúng là không phải mơ! Tiểu các lão quả nhiên không quên chúng ta.



Lộ Giai lý trí hơn Dương Thuận nhiều, đứng dậy hành lễ:

- Hai vị đại nhân, thứ cho chúng tôi quan phục thiếu chỉnh tề, thất lễ rồi.



Đồ Lập gật đầu, yếu ớt nói:

- Thời kỳ phi thường mà.



Chu Bí thì tính khí không được tốt như vậy, hừ lạnh một tiếng:

- Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Nắm trong tay đại quyền quân chính của Tuyên Phủ, vậy mà để cho một thằng tiểu tử hỉ mũi chưa sạch lộn nhào cả ổ lên, sao không tìm miếng đậu hũ đập đầu vào chết đi cho xong?



Dương Lộ mặt hiện vẻ xấu hổ, lí nhí nói:

- Y là khâm sai của hoàng thược, chúng tôi sao dám làm càn?



Đồ Lập than thở:

- Cho dù không làm gì được y thì cũng phải kiên trì được ít lâu chứ, chỉ cần chúng tôi đến, không phải là có thể chặn được y sao?



- Chẳng lẽ hai vị cũng là ...

Lộ Giai trố mắt.



- Đúng thế, chúng tôi cũng giống y, đều là khâm sai thẩm tra vụ án này.

Đồ Lập u uất nói:

- Nhưng tới muộn hơn y một ngày rưỡi, chẳng ngờ thành ra thế này.



Lô Giai và Dương Thuận đưa mặt nhìn nhau, lúc này mới biết bị Thẩm Mặc lừa cho quá thảm, dậm chân nói:

- Chúng tôi sao lại ngu ngốc như thế, người ta nói sao tin như vậy.



- Hai tên ngu xuẩn.

Chu Bí hận không thể đáp cho mỗi tên vài phát, chửi mắng:

- Làm hỏng đại sự của tiểu các lão, các ngươi chết trăm lần chưa hết tội.



Đồ Lập thở dài, than:

- Chuyện ấy để sau hãy nói, hiện giờ chúng ta bàn tính xem, làm sao qua được cửa ải này.



Dương Thuận nghe thế tức thì lên tinh thần:

- Nói vậy là hai vị có thể cứu được chúng tôi?



- Điều này phải xem các ngươi cách tự cứu không đã.

Chu Bí hầm hừ.



Đồ Lập giải thích:

- Tên Thẩm Mặc đó làm việc quá gọn, chúng tôi không có cách nào.



- Biện pháp không phải là không có ...

Lộ Giai dùng giọng nói mấy tên bọn chúng mới nghe được:

- Ngày Thát Lỗ đến cướp bóc tới rồi..