Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 603 : Để ta

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Đồ Lập bị hắn thuyết phục:

- Chuyện đã tới nước này rồi chỉ đành còn nước còn tát thôi, ngươi đi thả hắn đi.



- Không phải ta, mà là hai ta.

Chu Bí lắc đầu:

- Một mình đội hộ vệ của ta không làm được việc này.



- Vậy ta giao đội hộ vệ của ta cho ngươi chỉ huy. Không nên trở mặt với Thẩm Mặc thì hơn, chẳng may cầu tới y thì ta còn dễ nói chuyện.



- Cầu y cái gì.

Chu Bí chửi một tiếng:

- Tên tiểu tử đó chỉ muốn dồn chúng ta vào chỗ chết, có lòng tốt gì chứ!

Nói thì nói thế nhưng hắn không yêu cầu Đồ Lập hành động cùng nữa, người có tên, cây có bóng, tên tuổi của Thẩm Mặc rất lớn, không tránh khỏi lưu lại bóng ma trong lòng hắn, làm chu thị lang luôn cường ngạnh cũng không dám cứng tới cùng.



Chu Bí dẫn đội hộ vệ hơn 60 người, thêm vào 40 người của Đồ Lập, hơn một trăm tên cầm đao kiếm trường mâu, theo Chu thị lang tới phủ tổng đốc.



Khi sắp tới nơi, Chu Bị cổ vũ tinh thần cho đám thủ hạ:

- Lát nữa không cần biết gì hết, chỉ cần xông vào cướp người! Có người chết ta chịu trách nhiệm.

Đám hộ về hò hét xông vào cửa lớn.



Thủ vệ canh cửa sớm có được tin tức , xếp hai hàng trước cửa, chắn đường đi của đám Chu Bí.



- Phụng lệnh khâm sai đại nhân, vào phủ áp giải Dương Thuận, Lộ Giai.

Hộ vệ trưởng của Chu Bí cao giọng nói.



- Phụng lệnh khâm sai đại nhân, bất kỳ ai cũng không được mang Dương Thuận, Lộ Giai đi.

Cẩm Y Vệ canh gác nói.



Ai mà không biết nội tình nhất định sẽ cho rằng vị "khâm sai đại nhân" tâm thần phân liệt.



- Ra tay!

Chu Bí không rườm ra, trầm giọng quát:

- Xông vào.



- Kẻ nào dám!

Chỉ nghe một tiếng quát lớn, Ngô Cường bách hộ Cẩm Y Vệ xuất hiện sau tường người.



~~~~~~~~~~~



Đại khái chửng nửa canh giờ trước khi Hình Ngọc tới dịch quán, Niên Vĩnh Khang đã gọi Thẩm Mặc và Chu Thập Tam đi trước. Bởi vì thị vệ trưởng của Dương Thuận ở ngoài thành trở về, hơn nữa bị bí mật bắt giữ.



- Không phải nói tạm thời ngầm quan sát hắn một thời gian hay sao?

Tới cứ điểm của Niên Vĩnh Khang tơi khu dân nghèo, Thẩm Mặc hỏi.



- Đã theo dõi sát rồi.

Niên Vĩnh Khang mặt mang sát khí nói:

- Hắn hóa trang thành một thương nhân bán rong, cùng mấy yêu nhân Bạch Liên Giáo nối nhau vào thành, sau khi vào thành không về nhà, mà đi khắp nơi, trong một ng gặp mặt mười mấy kẻ.



Thẩm Mặc không nói gì nữa, theo hắn tới hầm ngầm ở hậu viện, phát hiện không ngờ là một địa lao thật sự, có tới tám gian phòng, lại còn có cả phòng thẩm vấn.



Chu Thập Tam hỏi:

- Tiểu Niên, sao sống thảm thế? Sợ cái gì mà phải ẩn ẩn nấp nấp?



Niên Vĩnh Khang giải thích:

- Thập Tam Gia, thực sự là hết cách, nơi này là chỗ cả thiên hạ làm lính, nếu chúng ta bắt người, bọn chúng sẽ kết bầy kết đội tới đòi người, nếu không chịu đồng ý là sẽ làm loạn, quấy nhiễu cho không chịu nói ... Đương nhiên, trước kia không phải như thế.


- Thẩm Mặc, thủ hạ của ngươi dám tự ý di chuyển tượng thánh nhân, tội bất kính này ngươi phải gánh chịu.



- Ta thấy bọn họ sợ lão phu tử ở trong ngột ngạt, mang ra ngoài tắm nắng, đó là tôn kính cực lớn, chẳng có chỗ nào là bất kính cả.

Chu Thập Tam giờ trò lý sự cùn.



Chu Bí không thèm đề ý tới hắn, hai mắt cứ nhìn Thẩm Mặc chằm chằm, Thẩm Mặc chẳng sợ hắn, cười nhạt:

- Chu đại nhân ông dẫn binh bao vây nơi giam người, lính thủ vệ phụng lệnh canh gác, thấy đối phó không nổi với vị khâm sai đại nhân, chỉ đành mời Khổng phu tử giúp sức! Phu tử lòng dạ rộng lớn bao dung, sẽ không vì chút chuyện vặt này mà nổi giận đâu.



- Mồm mép giỏi lắm, chết cũng nói thành sống được.

Chu Bí gườm gườm nhìn Thẩm Mặc:

- Chuyện này tạm thời gác lại chúng ta nghị luận sau. Nhưng không phải là ta sợ ngươi mà là do có quân tình khẩn cấp.

Nói xong lấy tính báo của Hình Ngọc từ trong ống tay áo ra, sai người chuyển giao cho Thẩm Mặc.



Thẩm Mặc nhận lấy xem, không ngờ người Mông Cổ tập hợp binh lực bốn bộ, tổng cổng một vạn năm ngàn nhân mã, được bốn huynh đệ Hoàng Thai Cát suất lĩnh, rời khỏi chỗ trú đóng trên thảo nguyên, di chuyển về phía biên cảnh.



"Xem ra là có mưu mô thật ." Thẩm Mặc càng tin vào suy đoán của mình. Nếu như chỉ là diễn kịch thu tiền, Hoàng Thai Cát sẽ không gọi thêm ba tên huynh đệ của mình, ăn mảnh cho sướng, tội gì phải chia cho kẻ khác? Dù có là thân huynh đệ cũng thế. Nhưng hắn lại điều động tất cả nhân mã có thể, bày thế trận như thế thì mưu đồ không phải nhỏ. Ít nhất thì không đơn giản là hai vạn lượng bạc và mấy vạn thạch lương được.



Lại liên hệ với việc giáo đồ Bạch Liên giáo hoạt động tích cực khác thường, thế là một âm mưu dày công xếp đặt nhằm vào Tuyên Phủ liền hiện lên.



Thẩm Mặc đứng đó trầm tư, Chu Bí tưởng rằng y sợ, khinh miệt liếc y một cái:

- Còn không lệnh bọn chúng tránh ra.



- Chuyện này thì liên quan gì tới tình hình quân địch.

Thẩm Mặc tỏ vẻ không hiểu.



- Đương nhiên là có liên quan rồi, hiện giờ trong thành quần long vô thủ, văn võ bá quan không cách nào phối hợp, công tác tổ chức rối loạn. Trừ khi Thẩm đại nhân tiến cử được người khác cao mình hơn, nếu không thì đừng ngăn cản, ta phải thả Dương Thuận ra, để hắn lập công chuộc tội.



- Không được.

Thẩm Mặc vốn định nói tiếp :" Đây là trò hai tên Dương Lộ tự biên tự diễn để cứu bản thân mà thôi." Song lời ra tới miệng lại thành:

- Không được hoàng thượng sá tối, không một ai được phép thả bọn chúng ra.



- Ngươi.

Chu Bí chỉ tay vào mặt Thẩm Mặc:

- Sao ngươi ngoan cố ngu xuẩn như vậy? Nếu như vì không có chỉ huy nên thua trận này, hoàng thượng trách tội thì ngươi gánh vác nổi không?



- Gánh được

Thẩm Mặc ung dung mỉm cười:

- Mời chu đại nhân về đi, chuyện này đặt lên người ta, bất kể kết quả ra sao cũng không liên quan tới ông.



- Hừ, giờ nói thì dễ nghe lắm, nhưng khi xảy ra vấn đề chẳng phải chúng ta vẫn cũng gánh chịu hay sao?



- Không thể nào.

Thẩm Mặc nghiêm nghị nói:

- Ta sẽ lập quân lệnh trạng, tất cả mọi hậu quả sẽ do một mình ta gánh vác, thế nào?



Chu Thập Tam đi tới, đứng sóng vai với Thẩm Mặc nói:

- Cộng cả ta vào nữa, ta và Thẩm đại nhân sẽ cùng chịu trách nhiệm.



2-1



Chu Bí cực hận con rùa rụt đầu Đồ Lập, làm hắn không thể cãi lại, chỉ đành dậm chân nói:

- Đó là các ngươi tự nói đây, lập văn tự đi.



Hai người Thẩm Mặc liền lập quân lệnh trạng, giao cho Chu Bí giữ, Chu Bí thu lấy hai tâm "bùa thoát tội", trong lòng liền tính toán tìm cách sớm ngày thoát khỏi chỗ nguy hiểm này.