Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 604 : Bạch Liên mật ngữ

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Hắn vừa tính toán vừa xoay người bỏ đi, nhưng nghe thấy đằng sau Dương Thuận hét lên chói tai:

- Chu đại nhân, ngài không thể bỏ mặc chúng tôi được.



Lời này thu hút ánh mắt của Thẩm Mặc và mọi người, chỉ thấy hai tên Dương Thuận và Lộ Giai nhân lúc canh phòng lơ là, liền tiều mạng chạy từ phòng khách ra cổng.



Nhìn thấy dáng vẻ cuống cuồng hai tên đó, Chu Bí chỉ sợ bọn chúng nói ra cái gì, liền vội lớn tiếng nói át đi:

- Đại soái cứ yên tâm, tạm thời đợi ở nơi này. Ta vừa mới giao hẹn xong với Thẩm đại nhân, y phụ trách thủ thành trước, nếu y không làm được, thì sẽ giao cho ông.



Đây chẳng phải lừa trẻ con thì là cái gì? Dương Thuận nổi điên :

- Thẩm Mặc là cái thá gì? Hắn chẳng qua chỉ là một tên dạy học, sao biết thủ thành? Nếu Tuyên Phủ có chút tổn thất nào, ta lấy vương mệnh chém hắn ...

Lời còn chưa dứt bị người ta ngáng chân, ngã cắm mặt xuống đất, không bò dậy nổi.



~~~~~~~~~~~



Thẩm Mặc không phải là kẻ không biết tự lượng sức, y biết mình sở trưởng cái gì, sở đoản là cái gì. Thứ y am hiểu không phải là ít, nhưng thứ y không rành cũng chẳng thiếu, ví như cầm quân đánh trận, thủ thành kháng địch đều là y khó làm được.



Nhưng y vẫn tiếp nhận trọng trách thủ thành vì y biết, quan văn võ tướng của Tuyên Phủ phải cùng tồn vong với Tuyên Phủ, bọn họ quanh năm trải qua chiến tranh, phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, không cần có ai chỉ chỉ sai bảo, cái bọn họ cần là một con rối có thể chịu trách nhiệm, nói dễ nghe hơn một chút là một thủ lĩnh trên danh nghĩa.



Nên Thẩm Mặc biết chuyện đánh trận này mình chẳng cần phải làm gì quan binh Tuyên Phủ cũng đã làm rất tốt rồi.



Binh lực có thể động viên trong thành đạt tới tám vạn, thêm vào Tuyên Phủ thành cao hào sâu, lương thực sung túc, y thực sự không nhìn ra, người Mông Cổ vẻn vẹn có hai vạn, trong lúc mùa đông tuyết rơi nước đóng băng này, dựa vào gì đánh nổi Tuyên Phủ.



Xem hết trăm năm lịch sử, người Mông Cổ đánh tòa thành này cũng chỉ có nước vỡ đầu cảnh máu, thi thể bỏ lại nơi này bằng tổng số tất cả nơi khác cộng lại. Khiến cho mấy mục năm qua, ba chữ "thành Tuyên Phủ" thành nỗi ám ảnh của người Mông Cổ, chẳng có nổi dũng khí tấn công, thậm chí mỗi lần cướp bóc đều phải đi đường vòng.



Thế nhưng lần này chắc chắn bọn chúng tấn công vào đây với quy mô lớn, nếu như không phải bại não thì ắt phải có mưu kế khác.

Kết hợp với kết quả có được bên phía Vĩnh Khang, hiển nhiên loại khả năng đằng sau cao hơn nhiều.



Thẩm Mặc sở trường nhất là xếp đặt các loại âm mưu kế sách, đương nhiên y cũng giỏi đối phó với các loại mưu kế của đối phương.

Cho nên y rất sáng suốt đem trọng tâm công tác của mình đặt ở việc ứng phó với khả năng ám toàn của đối phương.

Còn chuyện bảo vệ thành, hậu cần thì giao hết cho đám Hình Ngọc và Trần phủ đài phụ trách. Tuyên Phủ là nhà của bọn họ, liên quan tới mọi thứ của bọn chọ, Thẩm Mặc không sợ bọn họ bãi công tiêu cực.



Sai người thích hợp đi làm chuyện thích hợp, công việc sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Đạo lý này rất nhiều người hiểu, nhưng người nằm quyền cao lại thường thường làm việc trái ngược ...



Thẩm Mặc triệu tập quan viên văn võ Tuyên Phủ, tuyên bố với họ, bản thân sẽ là tổng phụ trách của cuộc chiến thủ thành lần này, đồng thời hạ hai mệnh lệnh.

Thứ nhất, phái tất cả kỵ binh đi cảnh báo cho người dân xung quanh thành, lệnh bọn họ nhanh chóng ẩn trốn. Người dân biên cương đời đời sống trong cảnh chiến loạn, chẳng cần phải dạy bọn họ cũng biết phải làm như thế nào.

Thứ hai, lệnh cho Hình Ngọc và Trần Phủ Đài chia nhau ra phụ trách phương diện quân sự hậu cần, có vấn đề gì tự trao đổi với nhau, không cần phải tìm mình, sau đó lệnh bọn họ ai vào việc người nấy.



Quan viên Tuyên Phủ như trút được gánh nặng, có một cấp trên sẵn sàng gánh vác mọi trách nhiệm, lại không chỉ chỏ xen vào việc bọn họ, đúng là mộng tưởng của người dưới, còn điều gì nữa mà không hài lòng?



Thế là mọi người ai nấy thực thi chức trách của mình, Tuyên Phủ như một cỗ máy chiến tranh, mặc dù không thể nói là tinh vi, nhưng vận chuyển trơn chu thông suốt, bắt đầu chuẩn bị kháng địch.



Phân phối nhiệm vụ xong, Thẩm Mặc liền chuyên tâm vào công tác của mình, y dám khẳng định người Mông Cổ có mưu đồ gian trá.



Y hiểu thành lũy dễ phá nhất là công kích từ trong nội bộ, nhất là khi không thể công phá từ bên ngoài thì đó là lựa chọn duy nhất.

Đương nhiên vì khác biệt về chủng tộc, người Mông Cổ nếu như muốn gây mưa gió ở bên trong thành thực sự là khó khăn vô cùng, cho nên Bạch Liên Giáo Bản Thăng phụ thuộc vào bọn chúng sẽ là kẻ chấp hành tốt nhất.



Lớn gan phán đoán xong, tiếp theo là cẩn thận chức thực. Thẩm Mặc lại một lần nữa tới cứ điểm bí mật của Cẩm Y Vệ Tuyên Đại thiên hộ, nghe kết quả thẩm vấn của Niên Vĩnh Khang.



- Đại nhân, mấy tên yêu nhân Bạch Liên giáo đã khai hết rồi, bọn chúng tới để truyền tin.

Niên Vĩnh Khang báo cáo:

- Đám người này bị bọn tà giáo kia tẩy não, nếu chẳng phải ngày đêm tra tấn, khó mà cạy miệng bọn chúng ra được.



- Ồ, có thư tín gì không?

Thẩm Mặc hỏi.



- Không có thư tín, bọn chúng định viết những ký hiệu ở mấy chỗ trong thành.
Thẩm Mặc nghiêm túc nói:

- Đáp được sẽ thêm hai vạch.

Tức thì làm cho bốn tên liền tập trung tinh thần, tên dẫn đầu cũng trở nên khẩn trương, chỉ sợ bị ba tên kia thừa cơ vượt lên.



Thế nên mới nói cạnh tranh bình đẳng có thể sáng tạo ra kỳ tích, một khắc sau, bốn tên nhớ ra được cả thời gian của sáu cái ám hiệu kia.



Thẩm Mặc ném tờ giấy ghi thời gian cho Niên Vĩnh Khang, nói:

- Lập tức đi tra tư liệu, xem xem trong khoảng thời gian đó đã xảy ra việc gì.



- Vâng.

Niên Vĩnh Khang chỉ đáp đúng một chữ, rồi vội vàng đi làm.



Thẩm Mặc biết tiếp tục hỏi thì chỉ hít thêm không khí ngột ngạt nơi này, chứ chẳng còn tác dụng gì, liền muốn rời đi.



- Đại nhân, chúng tôi ai thắng thế?

Giáp và Bính đồng thanh hỏi.



Thẩm Mặc nhìn lên tấm gỗ đen, hai tên này đều đều được 11 vạch, nhiều hơn hai tên còn lại, liền nói với ngục tốt:

- Chuyển phòng cho hai tên đó đi.

Giáp và Bỉnh sướng qua quên mất mình đang ở đâu, nhảy lên reo hò, kết quả là bị đinh đâm cho, máu tuôn như suối..



Niềm vui của người này là nỗi buồn của kẻ khác, hai tên còn lại như khảo sinh thi trượt, song lại nghe Thẩm Mặc nói:

- Còn về phần hai tên còn lại, nếu như muốn giúp ta làm chút việc thì có thể ra ngoài, nếu như không muốn thì cứ ở lại trong đó.



Hai tên liền lập tức lên tinh thần, lớn tiếng nói:

- Việc gì chúng tôi cũng làm.



~~~~~~~~~~~~



Niên Vĩnh Khang làm việc cực kỳ tỉ mỉ, lập tức phân loại hồ sơ, chưa tới một canh giờ, liền tìm ra được thứ Thẩm Mặc muốn.



Thẩm Mặc xem qua đại khái sáu sự kiện kia, trừ giết quan, thì đào vong, đều là tác phẩm thanh danh của Tiêu Cần, liền liên hệ những sự kiện kia với những ám hiệu. Nghiệm chứng xong, y không quan tâm tới sự kiện nữa, chỉ viết ra thời gian ... Không có năm chỉ có ngày và tháng.



So ánh ngày tháng cùng với hình vẽ của sáu ám hiệu một hồi, nhưng không tìm ra được điểm mấu chốt, nghĩ một lúc, y liền đem cả tháng cũng bỏ đi, chỉ để lại ngày mà thôi.

Vì y cảm thấy ký hiệu của mỗi ám ngữ có hạn, nếu như có thêm cả tháng vào thì những ký tự kia dùng truyền ám hiệu thành quá ít. Hơn nữa mệnh lệnh mà Bạch Liên giáo phát ra so với ngày chấp hành, tối đa cũng chỉ cách năm ngày, cho nên không cần phải quan tâm đến tháng.



Vì thế chỉ còn lại sáu con số.



Thẩm Mặc liền tách nửa phần sau của ám ngữ ra, chỉ để lại hai hình vẽ đầu, cuối cùng mắt sáng lên, thờ phào một cái:

- Tới tám phần là như thế này.



Từ đầu tới cuối Niên Vĩnh Khang chỉ đứng ở đằng sau y, lúc này mới hỏi:

- Đại nhân, ngài làm rõ được hết số ám hiệu này rồi à?



- Ta lấy đâu ra bản lĩnh đó.

Thẩm Mặc khoan khoái uống một ngụm trà, cười rất đắc ý:

- Chỉ hơi hiểu một chút thôi.



- Hả?

Niên Vĩnh Khang lấy làm lạ:

- Sao đại nhân lại tràn trề tự tin như vậy?



-Bởi vì không cần hiểu hết làm gì, chỉ hiểu qua là được rồi.

Nói xong đặt chén trà xuống, làm động tác cưỡi ngựa nhìn xa xa giống như hát kịch, kéo dài giọng, hát:

- Nhìn cái lỗ đen xì xa xa kia, nhất định là sào huyện của giặc rồi, đợi ta xông tới, giết sạch bọn chúng thôi ....