Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 609 : Lão tây nhi

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Nghe hết lời của Trần phủ đài, Thẩm Mặc thở dài nói:

- Phàm nhìn một sự việc không thể nhìn bề ngoài, chúng ta tiếp xúc với nhau một thời gian ngắn, chắc các vị cũng biết Thẩm Mặc ta là người như thế nào rồi chứ?



Cả đám tức thì nịnh bợ không ngượng mồm, nói toàn là "đại nhân nhân đức", "trí dũng song toàn", khỏe miệng Thẩm Mặc hơi nhếch lên, nhưng lại lắc đầu:

- Các vị không nói thật lòng rồi, ta nghĩ mọi người đánh giá về ta hẳn là không được cao lắm .



- Đại nhân đó đều là lời thật lòng...

Tất cả lắc đầu quầy quậy:

- Chúng tôi kính trọng đại nhân như nước Hoàng Hà chảy mãi không hết, tuyệt đối không có chút oán trách nào.



Thẩm Mặc tựa cười tựa không hỏi:

- Chẳng lẽ các vị không cho rằng bản quan quá âm hiểm quá tàn nhẫn, ra tay không lưu tình chút nào sao?



- Đâu có, đâu có, tuyệt đối là không ...

Mọi người vội vàng phủ nhân, nhưng trong lòng thì lại hết sức tán đồng. Thẩm Mặc chuyến này tới Tuyên Phủ đảo lộn trời đất, sát phạ quyết đoán, vừa mới tới đã hạ bệ tổng đốc Tuyên Đại, xoay người một cái chèn ép hai vị khâm sai Chu Đồ mất hết mặt mũi.

Cuối cùng không ngờ dám chặn tám ngàn quân Minh ở ngoài thành, nhất định chém đủ thủ cấp mới cho vào thành.



Thông qua ba sự kiện này, quan viên thành Tuyên Phủ đã đạt được nhận thức chúng, tính cách của khâm sai Thẩm đại nhân như thạch tín trộn với tỏi, vừa cay vừa độc. Nhưng không dám thừa nhận mà thôi.



- Mọi người không nói ta cũng biết các vị có oán trách ta.

Thẩm Mặc giơ tay lên, ngăn cản bọn họ biện giải, mỉm cười nói:

- Nhưng mọi người có thể nghe ngóng xem, khi ta ở Tô Châu và Bắc Kinh, nổi tiếng là dễ tĩnh, chưa bao giờ quát nạt cãi vã với đồng liêu, chưa bao giờ chặn đường tiến thân của một ai.

Y ve cằm hồi tưởng:

- Mọi người tặng ta một cái ngoại hiệu là "phúc khí tới", ý tứ là ai theo ta làm quan, ngày lành của người đó đã tới, thăng quan phát tài đã trong tầm tay.



Mọi người nghe thế thì lòng máy động, bọn họ láng máng nghe ra được, Thẩm Mặc đang nói :" Đi theo ta, có thịt ăn", nhưng càng nghe ra ý cảnh cáo trong đó của y. Nhưng không nghe ra trong đó ý cảnh cáo nhiều hơn, hay lôi kéo nhiều hơn, nên không ai dám tùy tiện lên tiếng, đều nhìn sang Trần phủ đài, người có trí tuệ nhất, hi vọng ông ta thăm dò được ý tứ.



Trần Phi Đức không đùn việc cho ai, hỏi:

- Đại nhân, ý của ngài là tình hình lần này rất đặc thù?

Ông ta đúng là thông minh, hỏi từ góc độ này là để lại đủ đường tiến lui.



- Đúng thế.

Thẩm Mặc nhìn ông ta tán thưởng, khẽ gật đầu:

- Đừng có thấy Thẩm Mặc ta diễu võ dương oai, tưởng chừng như là có bản lĩnh lắm, nhưng thực tế ta chẳng qua chỉ làm theo lệnh mà thôi. Còn các vị đại nhân sở dĩ chọn ta làm chức khâm sai này, chỉ vì ta có thể lĩnh hội ý bên trên, không làm công việc này bị biến dạng.



Trần Phi Đức cẩn thận hỏi lại:

- Ý đại nhân là.. Vị đại nhân kia, sẽ đổi người ạ?

Câu hỏi thẳng thừng như vậy làm mọi người mở to mắt, muốn xem xem Thẩm Mặc trả lời như thế nào.



Thẩm Mặc cười ha hả, cố làm ra vẻ thần bí:

- Mây mờ không che hết quanh năm, đông qua xuân tới hoa nở rộ. Thời cuộc biến đối, không phải những nhân vật nhỏ như chúng ta có thể tác động vào được.

Làm quan càng lớn, miệng y càng chặt, nói mỗi một câu đều tựa như đang ám thị điều gì đó , nhưng nếu kẻ nào muốn bới móc lời của y giở trò thì không thể nào.


- Kha kha, lời của bọn họ đại nhân có thể không tin, nhưng lời của Dương Ngu Pha thì thế nào ngài cũng sẽ tin chứ?



Ngu Pha là hiệu của Dương Bác, Dương Bác và Vương Sùng Cố là thông gia, Trương Tứ Duy là cháu họ ngoại của Vương Sùng Cố, mà Thôi lão Thôi Tú Sơn lại là biểu huynh của Dương Bác, mặc dù đây chỉ là một góc tảng băng Tấn đảng, nhưng có thể nói rõ ràng, ông già này lợi dụng đủ các loại quan hệ thân thích, kiến lập lên một tập đoàn chính trị không thể phá vỡ ...

Như thế mặc dù mở rộng không nhanh bằng, thanh thế không mạnh bằng Bằng đảng, nhưng hơn ở chỗ quan hệ chắc chắn, phối hợp ăn ý. Chính là phương trâm âm thầm mà vững mạnh của Tấn Thương đang tung hoành Lương Hoài và Tuyên Đại.



Thẩm Mặc có thể tiếp cận với những người này, là nhớ vào Từ Giai liên lạc, ông ta gửi thẳng cho Dương Bác một phong thư, đại ý là :" Nếu ông còn muốn làm rùa rụt đầu thì chuyến này đám con cháu của ông gặp tai ương theo Dương Thuận hết." Dương Bác sau khi cân nhắc tình thế, mới viết thư cho Thôi Tú Sơn Dương Phủ, để ông ta phối hợp với Thẩm Mặc.



Có câu thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng nhân hòa, nếu như không có Tấn Thương phối hợp, Thẩm Mặc không thể hạ bệ hai tên Dương Lộ thuận lợi như thế, không thể chén ép được hai tên khâm sai Chu Đồ như thế.

Nhưng tất cả đều là mật mưu âm tiến hành âm thầm, bề ngoài nhìn thế nào cũng không ra được, bởi vì Thẩm Mặc không có bất kỳ phối hợp nào với Tấn đảng, thậm chí còn phát sinh xung đột.



Chỉ có người hiểu nội tình, hiểu Tấn đảng mới biết, ông già này mặc dù luôn kín đáo, nhưng là kim giấu trong gối, lần này chỉ có gối mà không có kim, là sự phối hợp cực lớn với Thẩm Mặc.





Lò than cháy lách tách, Thẩm Mặc bắt đầu câu chuyện trước:

- Dương công có khỏe không?

Từ Giai nới với y, vị tên Dương Bác chưa bao giờ gặp mặt kia là hạch tâm, là linh hồn là kẻ chỉ huy của Tấn đảng, cần phải cẩn thận đối đãi.



Thôi Tú Sơn gật đầu:

- Đừng coi thường ông ấy năm nay đã 60, nhưng vẫn có thể giương cung ba thạch, múa được thiết trượng trăm cân, thế lực so với thời trẻ còn tốt hơn ấy chứ.



Thẩm Mặc biết đó chỉ là những lời rải đường cho chuyện phía sau, tiến thêm một bước:

- Dương công sắp phục chức rồi phải không?



- Khà khà, làm phiền đại nhân quan tâm.

Thôi Tú Sơn gật đầu:

- Tới tháng hai năm sau, không tính tháng nhuận thì cũng tròn hai mươi bảy tháng rồi.



- Nói thế thì chẳng mấy chốc là tới rồi.

Thẩm Mặc trầm ngâm.



- Đúng thế.

Thôi Tú Sơn thấy y không lên tiếng, đành vờ vịt nói đùa:

- Tới khi đó còn nhờ đại nhân nói giúp cho vài câu với Cao bộ đường.



Trong khoảng thời gian Thẩm Mặc rời kinh, Phùng Thiên Ngự vì "thô bỉ" mà bị đàn hặc rớt đài, nhưng Gia Tĩnh đế không cho Nghiêm đảng được toại nguyện là trả vị trí thiên quan cho bọn chúng, song cũng không cấp cho người Từ đảng, mà trực tiếp nâng Cao Củng lên, để ông ta dùng chức lại bộ thị lang lĩnh nhiệm vụ thượng thư. Tức là chỉ tạm thời thay quyền, nên không cần phải qua đình thôi, còn về "tạm thời" bao lâu thì phải nhìn tâm tình của Gia Tĩnh đế. Người sáng mắt đều nhìn ra, lần này hoàng đế quyết không để vị trí lại bộ thượng thư rơi vào tranh đoạt của hai đảng nữa, ai cũng bảo Cao Củng vớ bở.



+++



*** Lão Tây Nhi tức là người Sơn Tây, nguyên nhân là do vị trí địa lý, thứ nữa người Sơn Tây thích ăn dấm, mà dấm thì ... thì thôi, cứ biết là gọi người Sơn Tây là đc rồi