Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 611 : Khải hoàn

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


- Đương nhiên là hoàng thượng phái đi làm việc rồi.

Mã Toàn chắp tay cười tươi roi rói:

- Chúc mừng Thẩm đại nhân khai kỳ đắc thắng, sáng lập ra đại thắng nhiều năm chưa có ở cửu biên.



- Ồ, có thánh dụ sao?

Thẩm Mặc làm động tác quỳ bái.



- Không cần không cần.

Mã Toàn vội vàng ngăn y lại:

- Bởi vì trước khi nhập thành sẽ có nghi thức khải hoàn, hoàng thượng phái nô gia tới báo cho đại nhân biết trước, tránh cho đó gây nên trò cười.



- Vậy làm phiền công công rồi.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Tất cả xin nghe công công an bài.



- Vậy bao giờ chúng ta có thể xuất phát.



- Bao giờ cũng được, công công không nghỉ một hai ngày sao?

Thẩm Mặc quan tâm hỏi.



- Thời gian không đợi người mà.
Đối ngũ khải hoàn cuối cùng đã xuất hiện, đi ở phía trên cùng chính là 500 ngự lâm quân giáp vàng ngựa trắng, đó là đại hán cao lớn vạm vỡ được lựa chọn tỉ mỉ, là đội nghi trượng trong quân.

Năm mươi kỵ binh đầu tiên tay cầm các loại cờ xí, tiếp theo đó 450 người cầm các loại hồng đăng, hoàng đăng, búa phủ giáo mác, làm người ta nhìn hoa cả mắt.

Đó là đội mở đường cho đội ngũ khải hoàn đằng sau.



Tiếp theo đội nghi trượng mới là đội ngũ tiến kinh nhận thưởng, Trấn Sóc tướng quân Hình Ngọc người mặc Sơn Văn giáp tổ truyền, vai khoác áo choàng đỏ tươi, cưỡi hàn huyết bả mã màu đỏ, giơ cao một lá cờ lớn ba trượng, ưỡn ngực ngẩng cao đầu đi trước, cả đời hắn chưa bao giờ uy phong như thế.



Lá cờ đó có hàng chữ lớn to như cái đấu "Đại Minh khâm mệnh chiêu thảo sứ Thẩm"! Cái danh xưng này kỳ thực xong việc rồi mới ban cho, Thẩm Mặc chẳng khoái gì, y cảm thấy như thế là vơ công vào người, nhưng mọi người đều cho rằng hết sức đương nhiên.



Theo lối tư duy của thời đó, đánh trận tốt là do quan văn lãnh đạo đúng đắn, đánh không tốt là do võ tướng hèn yếu vô dụng, hoàn toàn chẳng có lý lẽ gì mà nói.



Thẩm Mặc mặc dù không thể thay đổi quyết định này nhưng y cảm thấy hết sức thiếu tự nhiên, không mặc khôi giáp, chỉ mặc bộ quan bào bình thường, mặc trầm như nước, dưới sự dẫn đường của cờ xí và quan quân bao quanh, trời bên ngoài Phụ Thành Môn.



Vào thời khắc này ngàn vạn người tranh nhau nhìn ngắm y, hoa tươi rượu lễ, nhìn theo vái tạ. Mỗi bước y đi, đều khơi lên tiếng reo vang, tiếng hỏi han, thậm chí là có người quỳ xuống vái lạy. Khung cảnh này không phải là vinh diệu bình thường, y chưa bao giờ được cảm thụ qua, cho dù là năm xưa trúng liền Lục Nguyên, đi trên ngự đạo cũng kém xa ngày hôm nay.



Nhưng Thẩm Mặc cảm thấy chẳng vinh dự bằng một nửa chuyện đi trên ngự đạo năm xưa, bởi vì lần đó là y dựa vào bản lĩnh thực sự của mình có được, còn lần này ...

Y nhìn phía trước, cờ quạt trời trời, nhìn hai bên , giáo mác sáng loáng, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác hoang đường, thầm nghĩ :" Chẳng qua là hoàng đế và triều đình cần một trận đại thắng, còn ta chỉ gặp đúng cơ hội mà thôi."



Cho nên y không kích động chút nào, cứ bình tĩnh như thế đi qua dòng người hoan hô. Nhưng người đời luôn thích tô điểm thẳng lợi, nhìn thấy Thẩm Mặc không mặc khôi giáp mà mặc quan phục, đều nói y là một viên nho tướng.

Nhìn thấy mặt Thẩm Mặc chẳng hề kích động, thiếu cả nụ cười, liền cho rằng y trầm ổn tỉnh táo, không kiêu căng ngạo mạn, có phong phạm đại tướng.