Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 614 : Đêm giao thừa

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Khi tới cửa nhà Từ Giai, vừa vặn gặp được kiệu của Trương Cư Chính, hai người cười với nhau, cùng bảo nhau vất vả.



Thẩm Mặc vất vả thì khỏi cần phải nói, Trương Cư Chính cũng chẳng nhẹ nhàng gi, hiện giờ hắn tập trung toàn bộ vào công tác biên soạn, nhiệm vụ chủ yếu có hai cái, một là đính chính Vĩnh Lạc đại điển, một cái khác là biên soạn Hưng Đô Chí.



Nhiệm vụ đầu chỉ là trên danh nghĩa, mùng một mười lăm hắn tới điểm danh, nên cũng thanh nhàn. Thẩm Mặc cũng nghĩ như vậy, cho rằng hiện giờ hắn sống thoải mái vô cùng, lại có tiền đồ tươi sáng, nửa đùa nửa hâm mộ nói:

- Cuộc sống của Thái Nhạc huynh đúng là chẳng khác gì thần tiên ...

Thầm nghĩ :" Từ Giai đối đĩa với tên gia hỏa này thực là tốt hết mức độ rồi, chỉ e ngay cả với thân nhi tử cũng chẳng được tốt như thế."



Nghiêm đảng và Từ đảng đấu tranh đã tới mức "nói chuyện bằng đao thương, sinh tử cách nhau trong khoảnh khắc", hai bên tung hết chiêu số, điều động tất cả lực lượng có thể.

Có thể nói hình tượng thế này, chỉ cần là người còn cử động được là cơ bản phái lên chiến trường hết.



Tổn thất của Nghiêm đảng thì không cần phải nói, cho dù là Từ đảng cũng đã mất mấy vị đại tướng như Triệu Trinh Cát, Hà Ngao, Phùng Thiên Ngự ...



Thẩm Mặc có cảm xúc khắc sâu với sự thảm liệt của cuộc chiến này, Từ các lão như vô tình như cố ý, làm y luôn đứng ở phía trên cùng của cuộc chiến, lúc nào cũng phải tập trung 120% tinh thần, sử dụng toàn bộ bản lĩnh, tận dụng hết mọi thủ đoạn, còn phải dựa vào vận may mới đứng vững được tới ngày hôm nay.



Nhưng y cũng phải trả cái giá cực lớn, sư huynh mất mạng, sư phụ thiếu chút nữa chặt đầu, bản thân bị đàn hặc, nhàn nhã ở nhà, tới giờ vẫn chưa thể đoàn tụ với người thân, làm người khác tránh xa ba bước, chỉ sợ vạ lây bởi cái tên xui xẻo đó.

Trừ đám huynh đệ thân thiết Từ Vị và Ngô Đoái ra, qua một năm đấu đá, y chẳng ngờ có xu thế bị cô lập, đúng là phải liều tới cái khố cuối cùng.



Nhưng bất kể là thế cục căng thẳng thế nào, tử thương thảm trọng ra sao, là môn sinh đắc ý nhất của Từ Giai, Trương Cư Chính lại chưa từng hít mùi khói súng ở tiền tuyến, hoàn toàn đặt mình bên ngoài ung dung soạn sách của hắn.



Thẩm Mặc biết, với sự thiên vị của Từ Giai, cuối cùng tới lúc phân chia chiến lợi phẩm, không thể bạc đãi Trương Cư Chính, đoán chừng bất kể thế nào cũng nhiều hơn của mình.

Mặc dù biết rằng chẳng thể có được công bằng trong chuyện này, nhưng vẫn không thể không có chút khó chịu.



Trương Cư Chính cũng có nỗi khổ khó nói, hắn mang danh nghĩa là đính chính Vĩnh Lạc Đại Điển, rõ ràng là đi hái trái đào do người khác trồng cây vun xới, tất nhiên là bị người ta xem thường.

Hắn cũng không thể nói là do Từ các lão an bài, chỉ đành im lặng chịu đựng, nhưng so với công việc tu soạn Hưng Đô Chí thì nó không là cái gì hết.



Trước kia chúng ta đã nói rồi, đây cũng là một sự an bài hao tổn tâm tư khác của Từ Giai.



Bởi vì Hưng Đô chính là An Lục của Hồ Quảng, là nơi sinh ra Gia Tĩnh, tới khi ông ta lên làm hoàng đế, liền thăng nó từ huyện lên thành phủ, đổi tên thành "Thừa Thiên", đồng thời còn lấy tôn xưng là "Hưng Đô".

Cho nên việc tu soạn Hưng Đô Chí này có ý nghĩ không phải tầm thường, đó là văn chương chính trí, Gia Tĩnh vì để mình nối ngôi là "hiển nhiên" là "kế thừa thiên mệnh".

Gia Tĩnh đế xưa nay luôn có chút chột dạ, nên đối với nó hết sức coi trọng, mỗi một bài văn đều xem rất kỹ càng.



Từ Giai an bài Trương Cư Chính ở vị trí này, mục đích chính là để Trương Cư Chính quen mắt ở chỗ Gia Tĩnh, lại có thể nổi danh, đúng là nhất cử lưỡng tiện.



Thế nhưng người ta uống nước, nóng lạnh chỉ một mình mình biết. Trương Cư Chính đau khổ căn bản không thể trình bày với ai. Biên soạn Hưng Đô Chí tất nhiên là khiến người ta chú ý, nhưng toàn là văn chương nịnh bợ thổi phòng Gia Tĩnh hoàng đế.

Trương Cư Chính mặc dù từ nhỏ nổi danh thần đồng, văn chương cũng làm rất tốt, song vỗ mông ngựa lại chẳng phải sở trường, chỉ có thể miễn cưỡng đối phó qua loa.



Đáng buồn là Gia Tĩnh đế dù biết rõ là văn chương nịnh bợ, nhưng lại thưởng thức không sót một chữ nào. Càng đáng buồn hơn nữa, hắn chẳng qua là phó tổng tài tu soạn Hưng Đô Chí, còn tổng tài đại nhân là Viên Vĩ vô mông nổi danh triều đình.

Người này cũng nổi danh thần đồng từ nhỏ, văn chương cũng rất giỏi, nhưng càng sở trưởng vỗ mông ngựa, đồng thời được lòng Gia Tĩnh đế, lấy đó làm gốc lập vận.



Cho nên văn chương Trương Cư Chính viết, tất nhiên ông ta phải thẩm duyệt trước, lại luôn rất không hài lòng, cho rằng vỗ mông chưa đủ cho người ta sướng rợn người, nhất định bắt Trương Cư Chính sửa theo ý của ông ta.

Ví như phải đem cha của Gia Tĩnh là Hưng Hiến vương, thổi phồng lên còn lợi hại hơn cả Chu Văn Vương, như " Hiến hoàng đế, thánh minh thấu triệt ngút trời...", lại phải đem so Gia Tĩnh đế với "Nghiêu Thuấn Vũ Thang", hoàn toàn là láo toét, nhưng phải viết như thế, nếu không sẽ không tha cho Trương Cư Chính.



Đáng thương cho tiểu Trương đại nhân tự nhận mình thanh cao, vốn khinh thường chuyện a dua xu nịnh, nhưng biết sao đành gặp phải cấp trên như thế. Nên mỗi ngày phải bỏ công sức ở cái thứ tới ma nó chẳng thèm xem, tự mình làm mình nôn ọe tới mấy lần, người cũng rõ ràng gầy đi một vòng.



Nói thực là hắn chịu đủ cuộc sống khiến người ta phát điên này rồi, hâm mộ Thẩm Mặc tung hoành triều đình, rung chuyển trời đất. Thầm nghĩ :" Tới bao giờ ta cũng được làm chuyện oai hùng như thế."



Đúng là mỗi người leo một ngọn núi, đứng núi này thấy núi kia cao hơn.


Hai người nghe mà choáng váng, Trương Cư Chính nóng lòng nói:

- Liệu có thể lấy lại tấu chương được không?



Từ Giai lắc đầu:

- Sớm đã đưa vào cung rồi, cửa cung cũng đã đóng, có chuyện gì đều phải đợi tới ngày mai.



- Ngày mai ư?

Thẩm Mặc lẩm bẩm:

- Nói không chừng ngày mai là hoàng thượng đã đọc được rồi.



- Rất có khả năng.

Từ Giai thở dài:

- Không giấu hai người, sợ thích lớn nhất của hoàng thượng là xem tấu mừng của hạ quan, còn lem một cách hào hứng, cơ bản không sót bản nào ...



Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Sở thích quái đản vậy? Không thẹn là Gia Tĩnh đế, đến cả tham hư vinh cũng hơn người khác vạn phần."



- Chuyết Ngôn, ngươi nói xem hiện giờ phải làm như thế nào?

Từ Giai có lẽ ngay tự bản thân cũng không ý thức được, một khi gặp phải khó khăn, người đầu tiên ông ta nhớ tới là Thẩm Mặc, mà không phải Trương Cư Chính hay một ai khác.



- Hiện giờ thì phải xem phản ứng của hoàng thượng thôi.

Thẩm Mặc trầm ngâm:

- Tình huống tốt nhất là hoàng đế không phê duyệt tấu chương, nếu thế mọi chuyện vẫn như trước.



- Khả năng này có lớn không?

Từ Giai hỏi vội.



- Hai thành thôi.

Thẩm Mặc nói nhỏ:

- Hiện giờ hoàng thượng mừng giận thất thường, làm người ta không thể nào tính được.



- Vậy còn có tình huống khác không?

Từ Giai lại hỏi.



- Còn có hai loại tình huống khác, một là hoàng thượng hạ chỉ trách phạt ba người kia, không truy cứu người khác, tình hình này có thể chấp nhận được. Tiếp đó là hoàng thượng mệnh lệnh tra xét việc này, thẩm vấn ba người kia, bắt bọn họ khai ra chủ mưu, đó là tình huống tồi tệ nhất.



- Phân tích cái này thì có tác dụng gì?

Trương Cư Chính không nhịn được lên tiếng:

- Sư phụ hỏi biện pháp cơ mà.



Thẩm Mặc nhìn Từ Giai:

- Mục đích ta nói những lời này là bất kể tình huống như thế nào, đều hết sức bất lợi cho chúng ta, chúng ta không thể làm gì khác, chỉ có thể đợi xem thôi.



Trương Cư Chính cau mày:

- Chủ ý kiểu gì vậy, chẳng lẽ ngồi yên đợi chết à?



Từ Giai lại biểu thị tán đồng:

- Lão phu cho rằng chỉ có thể như thế.