Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 615 : Nguyên đán

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Bởi vì hôm sau còn phải vào triều chúc mừng năm mới, cho nên ăn cơm ở Từ phủ xong, Trương Cư Chính và Thẩm Mặc liền cáo từ về nhà nghỉ ngơi.



Dựa theo quy chế, mùng 1 đầu năm, hoàng đế sẽ tiếp thụ bách quan chúc mừng ở chính điện Tử Cấm Thành, trước đó, nửa đêm hoàng đế còn phải dẫn hoàng tử tới điện phụng tiên, dâng lễ bái tế tổ tiên, gần như cả ngày đều phải hành lễ, toàn bộ nghi thức vất vả vô cùng, nhưng cho dù với tính cách nhàn tản như Gia Tĩnh đế, cũng không dám có chút sơ xuất nào...



Mà ngày hôm đó với nhiều người mà nói đều là rất đặc biệt, hôm đó Gia Tĩnh đế trở về Tử Cấm Thành xa cách lâu ngày, con cái của ông ta cũng được nhìn thấy người cha hoàng đế đã lâu không gặp.



Đối với bách quan mà nói, đó là cơ hội duy nhất nhìn thấy hoàng đế mặc long bào.



Đối với các thái giám nội thị mà nói, đây lại là thời gian bận rộn nhất trong ngày, bởi vì Gia Tĩnh hoàng đế quanh năm ở trong Tây Uyển, thái giám cung nữ đại đa số đi theo, trong Từ Cấm Thành khó tránh khỏi bị bỏ hoang.



Nhưng nghi thức ngày hôm đó liên quan tới thể diện thiên tử, sao có thể làm xuề xòa cho qua?



Bởi thế mấy ngày trước tiết, tổng quản trực điện giám phải từ Tây Uyển trở về, tổ chức nhân thủ, quét dọn từ Thừa Thiên môn cho tới tận Kiến Cực điện. Đợi quét dọn sạch sẽ xong, tổng quản ti lễ giám tới, đem toàn bộ những thứ nghi trượng của hoàng gia bày biện đầy đủ ...



Còn dùng rất nhiều màn trướng che đi những nơi thiếu sửa sang tu bổ, tóm lại là phải làm cho bề ngoài thật huy hoàng, làm người ta không nhìn ra có chút rách nát sập xệ nào.



Tới ngày 30 tết, thượng bảo giám mới đem bảo tọa của hoàng đế vận chuyển từ trong kho ra, đồng thời bày biện hương án ở phía nam, ngự tọa ở phía đông. Giáo phường ti phải bày biện những đồ nhạc lễ trong Hoàng Cực điện, tất cả những thứ đó đều đặt ở phía nam, hướng về phía bắc, đại biểu cho ý tứ hoàng đế tiếp nhận vạn dân triều bái.



Đợi tất cả được làm xong xuôi hết cả rồi, cũng tức là tới ngày Nguyên Đán, khi các cung nhân đã sắp mệt tới không bỏ dậy nói. Hoàng Cẩm tổng lĩnh toàn bộ nghi thức lau mồ hôi, than thở:

- Sao lại bề bộn thành ra như thế này? Thiếu chút nữa thì làm lỡ đại sự.



Tiểu thái giám bên cạnh lấy lòng:

- Trước lạ sau quen mà, dù sao lần này chúng ta cũng không làm lỡ việc.



Hoàng Cẩm lắc đầu, cảm thán nói:

- Trước kia lão tổ tông còn thì chuyện gì cũng trật tự đâu vào đấy, chiều ngày 30 là mọi việc xong xuôi, còn không làm lỡ bữa cơm giao thừa ...

Nói tới đó vành mắt đỏ hoe:

- Ta thật là bất hiếu, bận rộn tới quên cả lão nhân gia người, không biết cha nuôi hiện giờ ra sao, ở bên phía Xương Bình kia có điểm tâm mà ăn không, có ngân than mà đốt không, có chăn lùa mà đắp không?

Cái má béo núc giật giật, nước mắt rơi xuống.



Người bên cạnh vội khóc theo, đều nói Hoàng cha nuôi nhân nghĩa có tình v..v..v.. Thế là tức thì mây đen phủ khắp nơi, tới khi có tiếng quát lớn:

- Năm mới khóc lóc cái gì?



Mọi người nhìn qua, thì ra là Trần công công đang tập tễnh đi tới, vội cúi đầu xuống, sợ hãi không dám nói gì .



Sau khi thời gian cấm túc kết thúc, Trần Hồng trở về vị trí cũ, thủ tỉnh bình bút ti lễ giám kiêm đề đốc Đông Xưởng, lại còn tạm thời chưởng quản Ngọc tỷ của hoàng đế, so với thứ tịch bình bút ti lễ giám kiêm đề đốc Ngự mã giám của Hoàng Cẩm thì địa vị chỉ cao hơn chứ không kém, chỉ là Hoàng Cẩm không sợ hắn mà thôi.



Hiện giờ hai người ngang ngửa nhau trong nội đình, quan hệ càng như nước với lửa. Trần Hồng hận Lý Phương hại mình thành ra như thế này, tất nhiên là là giận lây Hoàng Cẩm.



Hoàng Cẩm thì hận Trần Hồng hại Lý Phương phải đi xây mộ, càng hận không thể lột da họ Trần. Cả hai căm hận thù oán đấu đá tưng bừng, cuốn hết cả hai tư nha môn trong nội đình vào đó, tính chất phức tạp của nó không hề thua kém ngoại đình.



Lúc này Hoàng Cẩm trừng đôi mặt tí hi, giận dữ nói với Trần Hồng:

- Trần Què, nơi này liên quan chó gì tới ngươi, ngươi lảm nhảm cái gì?



- Hừ.

Trần Hồng ghét nhất người khác gọi mình là què, nhưng mà hắn đúng là què thật rồi, mặt co giật mấy cái, trầm giọng nói:

- Ta tới truyền khẩu dụ của chủ nhân cũng là lảm nhảm à?


Thái độ của hai người bọn họ làm Gia Tĩnh hoàng đế vốn chỉ có ý nói đùa cảm thấy hết sức cụt hứng, phẩy tay nói:

- Đứng lên đi, trẫm không trách các ngươi.



Hai người ngoan ngoãn đứng dậy, đều cúi gằm mặt không dám nhìn ông ta.



Gia Tĩnh đế tham thầm :" Sao ta lại sinh ra hai đứa ăn hại như thế này?" Nhưng cũng tự biết do ai tạo thành, liền nhẫn nại nói:

- Thiếp mừng và lễ vật của hai ngươi trẫm đều đã xem rồi, đều rất có hiếu, lòng trẫm rất được an ủi.



Hai người biết rằng hoàng đế không phải nói lần này mà là lễ vật hai bọn họ dâng lên sau khi bệnh nặng thuyên giảm.



Gia Tĩnh đế bình phẩm :

- Biểu mừng của Quyến Nhi viết rất hay, ngôn từ rất đẹp, tình cảm chân thiết, trẫm rất thích, là Viên sư phụ dạy ngươi phải không?



Cảnh vương Chu Tái Quyến mừng rỡ khôn cùng, gật đầu như gà mổ thóc:

- Phụ hoàng thánh minh, đúng là Viên sư phụ dạy nhi thần viết, ông ấy nói viết văn chương phải chân tình, trong lòng nghĩ như thế nào thì bút viết ra như thế.



- Không tệ.

Gia Tĩnh đệ gật gù nhìn sang Chu Tái Hậu:

- Đạo bào của Hậu Nhi cũng rất tốn công sức, đáng khen cho ngươi còn nghĩ ra đem đạo đức kinh thêu lên đạo bạo, trẫm có thể nhìn ra mỗi một múi kim dùng vô số tâm huyết, mặc dù không phải do ngươi làm ra, nhưng tâm ý đã đủ rồi.

Nghe phụ hoàng tán thưởng, Chu Tái Hậu kích động rơi nước mắt.



Cảnh vương thấy Dụ vương nổi trội hơn mình, trong lòng cực kỳ khó chịu, sắc mặt liền trở nên khó coi.



Gia Tĩnh đế là ai cơ chứ, thông qua phản ứng của hai người là có nhận thức về tính cách hiện tại của bọn họ. Nhưng hôm nay là ngày mùng 1 tết, chỉ nói chuyện vui lời lành, cho nên ông ta không phát tác với ai, mà bình tĩnh nói:

- Dùng ngự thiện với trẫm nào.



Cho dù là hoàng đế, bữa sáng ngày mùng một cũng ăn sủi cảo, chẳng qua là vỏ và nhân dùng vật liệu tinh tế hơn mà thôi, Ngoài ra còn phải ăn cả thịt đầu lừa, vì tục xưng lừa là quỷ, cho nên trong cung gọi ăn thịt đầu lừa là giết quỷ, nghe nói làm thể cả năm không bị quỷ hại.



Gắp một cái sủi cảo cho vào miệng, Gia Tĩnh đế đột nhiên cười nói:

- Trẫm sai người của ngự thiện phòng cho một mẩu bạc vào trong bánh, chúng ta cũng học theo nhà dân thường, xem xem ai có thể ăn được ... Ai ăn được, trẫm sẽ thỏa mãn cho người đó mọt tâm nguyện nhỏ.



Hai người lập tức trừng mắt lên, như muốn nói :" Xung phong..."



Gia Tĩnh đế ăn ít, chỉ vài miếng sủi cảo thôi bỏ đũa ngà xuống, nhìn hai đứa con một gầy một béo ra sức nhét bánh bao vào trong miệng, thầm thở dài :" Chẳng mấy hi vọng ..."



Cuối cùng Chu Tái Quyến may mắn hơn, khi ăn tới cái sủi cào cuối cùng, đột nhiên mắt sáng lên, nhổ tử trong miệng ra một mẩu bạc, mừng rỡ nói:

- Phụ hoàng, nhi thần ăn trúng rồi, ăn trúng rồi.



Chu Tái Hậu bên cạnh thất vọng thờ dốc, ôm bụng nói với cung nữ bên cạnh:

- Cho ta một bát canh...

Hắn thề ít nhất trong 3 năm không ăn sủi cảo nữa.



Gia Tĩnh đế nhìn Chu Tái Quyến hỏi:

- Ngươi muốn thưởng cái gì?