Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 616 : Đại điển

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Chu Tái Hậu bưng bát canh nhìn Chu Tái Quyến chằm chằm, hắn có thể đoán ra được tên gia hỏa này sẽ để xuất yêu cầu gì.



Chẳng có gì bất ngờ, quả nhiên Chu Tái Quyến ôm bụng, vất vả quỳ xuống nói:

- Nhi thần khẩn mong phụ hoàng ban tên cho Hổ Đầu Tử.

Hổ Đầu là nhũ danh hắn đặt cho con trai mình, có người nói ý tứ là từ câu "hổ đầu hổ não", cũng có người nói đó là thuật ngữ của bài cửu. Chu Tài Quyến mặt lộ vẻ bi thương:

- Đứa bé tội nghiệp, sắp tròn một tuổi còn chưa có tên, chưa được vào tộc phổ.



Gia Tĩnh đế trầm ngâm...



Có câu hổ già không cắn người, hổ dữ không ăn thịt con, Gia Tĩnh đế rốt cuộc không thể quyết liệt với đứa cháu trai duy nhất được, liền nói:

- Hôm nay đầu năm ngày lành, bế tôn nhi của trẫm lại đây cho trẫm xem.



Chu Tái Quyến thiếu chút nữa mừng phát điên, vội vàng sai người đem Hổ Đầu của hắn tới. Chu Tái Hậu mặt vàng như nghệ, hắn biết không khéo thì mình thua ở trận này, nhưng hiện giờ không thể cầu cứu Cao sư phụ và Thẩm sư phụ, cứ bần thần ngồi đó, nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của Chu Tái Quyến.



- Lui về nghỉ ngơi hết đi.

Gia Tĩnh khẽ phất tay:

- Đợi lát nữa cùng trẫm lên triều.



Hai người vội vàng đứng dậy, cung kính nói:

- Nhi thần tuân chỉ.



Lúc này ngoài điện trời còn chưa sáng, nhưng đội ti nhạc, nghi trượng, thủ vệ .. Tất tật những người liên quan tới đại điển lần này đều đã vào vị trí. Cẩm Y vệ thân quân của hoàng đế được Chu Đại suất lĩnh, xếp đội đại hán tướng quân mặc hoàng kim giáp, tay cầm kim qua phủ việt, long kỳ hoàng đế, xếp hàng từ tận chính điện cho tới cổng ngọ môn. Đội nhạc của giáo phường ti cũng chuẩn bị sẵn hai hàng, mặt hướng về phía bắc.



Tới khắc đầu tiên của giờ Mão, trên Ngũ Phượng lâu vang lên tiếng chuông dài du dương, Ngọ Môn chầm chậm mở ra.



Giáo phường ti giơ tay, đánh chiếc trống ở bên cửa Phụng Tiên, cho tới khi một tiếng chuông khác vang lên, tiếng trống mới kết thúc đó gọi là "cổ sơ nghiêm".



Lúc này bách quan cùng các công hầu sớm đã tề tụ ở bên ngoài Ngọ môn, bọn họ ăn mặc khác với thường ngày, bất luận là quan phẩm cấp thế nào đều đồng loạt mặc hồng bào. Có điều có thể từ đai lưng để phân biệt ra phẩm cấp của bọn họ, điều này tuyệt đối không được phép nhầm lẫn sơ xuất.



Khi nghe thấy "cổ sơ nghiêm", công hầu bách quan bắt đầu xếp hàng trước ngọ môn.



Một lát sau, tiếng trống lại vang lên, thông báo cho mọi người phải đứng nghiêm, chình đốn trang phục dung mạo. Nghe tiếng trống nữa, bách quan từ hai cửa trái phải, đi vào trong, đứng quay về phía bắc.



Sau đó trống lại vang lên, lần này biến thành ba hồi, Lý Xuân Phương đạp nhận quan chấp sự tới Kiến Cực điện, Gia Tĩnh đễ đã mặc xong cổn phục long miện, ngồi trên ngự tọa. Lý Xuân Phương hành lễ năm dập đầu với hoàng đế, rồi hành lễ ba dập đầu với hai vị vương gia, mời hoàng đế di giá tới Hoàng Cực điện.



Hoàng Cầm kéo dài giọng hô:

- Hoàng thượng khởi giá.

Giáo phường ti bắt đầu tấu nhạc, theo sau ngự giá đi về phía trước.



Khi Gia Tĩnh ngồi ngay ngắn ở Hoàng Cực điện, hai vị vương gia đứng dưới ngự đài, rèm châu liền chầm chậm cuối lên.




Gia Tĩnh đế mặt biến sắc, hàng mi dài không giần giật, mặt âm u biến đổi liên tục, hết nhìn Chu Dực Ngân lại nhìn Chu Tái Quyến, cuối cùng hít sâu một hơi nói:

- Biết rồi, ngươi lui trước đi.



Trần Hồng lui rồi, Gia Tĩnh đế thong thả nói với Chu Tái Quyến:

- Quyến Nhi, đổi thứ khác đi, thứ đó quá nặng, ta sợ đè đau đứa bé.



- Không sợ...

Chu Tái Quyến thấy lại sinh biến cố, nôn nóng nói vội:

- Nhi thần cầm hộ nó.



- Hỗn xược!

Gia Tĩnh đế nghiêm mặt lại, quát:

- Dám mặc cả với trẫm à? Có chỗ dựa nên không biết sợ nữa rồi hả?



Chu Tái Quyến hoảng sợ quỳ xuống, thỉnh tội cũng chẳng dám.



"Hừ.." Sắc mặt Gia Tĩnh đế hòa hoãn lại một chút, nói:

- Trẫm có một viên dạ minh châu yêu thích, cho Dực Ngân làm đồ chơi.

Liền vẫy tay, Trần Hồng đi tới, run lẩy bẩy đưa một cái hộp nhỏ cho hoàng đế.



Gia Tĩnh đế mở ra xem, quả nhiên là một hạt châu to bằng quá trứng vịt, coi như không tiếc lắm, lấy ra đưa về phía Chu Dực Ngần:

- Đấy, lấy đi.



"Bố thí ăn mày đấy à?" Chu Tái Quyến rầu rĩ nhận lấy, ngay cả tạ ơn cũng rất miễn cưỡng.



Đại điển kết thúc, quần thần cung kính tiễn hoàng đế, sau đó rời khỏi hoàng cung.



Khi đi ra không ai yêu cầu trật tự nữa, quần thần túm năm tụm ba vào một chỗ, nghị luận chuyện mới xảy ra vừa rồi. Rõ ràng là đi lấy ngọc Như Ý, vì sao cuối cùng mang tới dạ minh châu? Rốt cuộc là hoàng thượng lật lọng hay là có ẩn tình?



Cảnh khó hiểu đó khơi lên hứng thú cực lớn cho quần thần, mọi người quên cả mỏi mệt, hào hứng thảo luận sự kiện này.



Có người nói có thể là do hoàng đế tiếc, có người nói có thể Như Ý không cánh mà bay rồi. Cũng có người nói, dạ minh châu có ý nghĩa hơn ngọc Như Ý, vì "châu" là "chu"mà, người nói thế hiển nhiên là bè đảng Cảnh vương...



Thôi thì mỗi người một ý, nhưng không ai đoán ra được chân tướng.



Chỉ có Thẩm Mặc và Từ Vị biết chân tướng thì đánh chết cũng không dám nói. Đúng thế, Như Ý đã gãy làm ba đoạn rồi, sao lấy ra thưởng được?



Thẩm Mặc quay đầu lại nhìn Hoàng Cực điện, thầm nghĩ :" Tới giờ vẫn chưa phát hiện ra sao? Có điều chắc là không hoài nghi tới mình chứ?"