Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 618 : Muốn dừng cũng chẳng được

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Bán tử ngô đồng tàn bệnh thân.

Lão thê nhất niệm nhất thương thần ...



Nghiêm các lão lặng lẽ nằm trên ghế tựa, hai mắt thất thần nhìn nóc nhà, lão ta đã nửa ngày trời không nhúc nhích, tới ngay cả tấm thảm lông đắp trên người đã rơi xuống đất cũng không hề hay biết.



Từ sau khi phu nhân qua đời, Nghiêm Tung dường như mất đi ba hồn sáu phách, chỉ còn lại cái xác không tồn tại ở nhân gian.

Thủa thiếu thời ông ta đọc Trường Hận Ca, luôn không tán đồng Đường Minh Hoàng tuổi già còn quá si tình, nhưng chỉ có tự thân trải qua mới biết, đối với người già gần đất xa trời mà nói, có thể không có sự nghiệp, thậm chí không có con cái, nhưng không thể không có bạn già ...



Phu thê thiếu niên làm bạn tới già, già rồi không còn bạn già, sau này biết sống làm sao đây?



- Ôi...

Chỉ còn một tiếng thở dài già nua, lúc này Nghiêm Tung đâu còn hùng tâm vạn trưởng, tuổi đã ngoài tám mươi, toàn thân bệnh tật, thêm vào đả kích thê tử lìa bỏ cõi đời, làm lão ta lòng tàn ý lạnh, cuối cùng trong đêm 30 quyết định, viết sẵn tấu chương, chuẩn bị qua bảy ngày tang phu nhân, liền vào cung gặp hoàng đế.



Lão ta vừa có chút mơ màng, thì nghe tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc", tiếp đó là giọng của Nghiêm Thế Phiên gọi:

- Cha.



Nghiêm Tung không đáp, Nghiêm Thế Phiên lại gõ cửa, vẫn không đáp, ba lần như thế, cuối cùng không nhịn được đẩy cửa xông vào:

- Cha, người không sao chứ?

Chỉ thấy cha già nằm yên không nhúc nhích trên ghế, tấm chăn rơi xuống đất, làm hắn sợ tới toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm :" Lão già, ông đừng có chết đấy, nếu ông mà chết, ta cũng triệt để toi luôn!" Liền chạy tới, run run đưa tay ra, muốn thở xem Nghiêm Tung còn thở không.



- Ta chưa chết...

Nghiêm Tung cuối cùng cũng lên tiếng, cánh tay Nghiêm Thế Phiên dừng giữa không trung, khóe miệng giật giật:

- Vậy thì tốt, thiếu chút nữa làm con chết vì sợ.



Nghiêm Tung vẫn không mở mắt, chỉ thong thả nói:

- Hiếm có quá, ngươi còn quan tâm đến sống chết lão già này ... Còn tưởng rằng ngươi chỉ biết nghĩ tới làm sao đoạt tình thôi chứ.



Đoạt tình là đối lập với đình ưu, đình ưu là khi phụ mẫu qua đời, quan viên phải nghỉ chức để thủ tang. Quan văn 27 tháng, quan võ 100 ngày. Trong thời gian đình ưu, người chịu tang không được phép ra làm quan, quốc gia không được phép cố ép người đình ưu ra làm quan.

Nhưng trường hợp đặc thù, quốc gia có thể với người đình ưu làm quan, gọi là "đoạt tình".



- Kìa, cha nói cái gì đấy.

Nghiêm Thế Phiên cười:

- Con là con trai duy nhất của người, con không quan tâm tới cha thì ai quan tâm?



Nghiêm Tung cuối cùng cũng mở mắt ra, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo:

- Ngươi sợ ta chết, ngươi không còn lý do ở lỳ tại Bắc Kinh nữa, phải không.
Nhớ lại chuyện trái lương tâm năm xưa, sợ hãi liền lan đi trong lòng Nghiêm Tung, vốn hết sức tự tin có thánh ân che chở, hiện giờ không tin tưởng nữa, Nghiêm Tung chìm vào trầm ngâm.



- Cha..

Nghiêm Thế Phiên bày ra vẻ mặt đau xót:

- Cha luốn cho rằng con bất nhân, chỉ biết nghĩ tới địa vị quyền thế của mình, ngay cả mẹ mình chết cũng chẳng để tâm .. Nhưng cha đã nghĩ tới chưa, đó là mẹ đẻ của con, từ nhỏ tới lớn coi con như bảo bối, con không đau khổ hay sao? Con cũng muốn giống như người khác, mang linh cữu hồi hương, mặc đồ gai, đốt tiền trước mộ tận hiếu lắm chứ.



- Nhưng con không thể!

Nghiêm Thế Phiên đấm ngực, ủy khuất hai mắt đỏ hồng:

- Bởi vì chúng ta đã cầm quyền quá lâu, đắc tội với qua nhiều người, không biết có bao nhiêu kẻ đang đợi đẩy chúng ta xuống mười tám tầng địa ngục kia kìa! Cả nhà chúng ta già trẻ có mấy chục nhân khẩu, còn cả thân thích của chúng ta, còn cả con nuôi, cháu nuôi, môn sinh , cố hữu, tính mạng của bao nhiêu người nắm hết trong một suy nghĩ của chúng ta.

Hắn nói mãi nói mãi, nước mắt chảy xuống, giọng nức nở:

- Cha tuổi đã cao, có thể dừng lại, nhưng con không thể, vì con vì cha, vì cái nhà này, vì tất cả mọi người phải ghé vai chống trời. Đó là con có hiếu với cả Nghiêm gia, còn về phía mẫu thân, hài nhi đợi tới khi chúng ta hoàn toàn an toàn rồi, có thể lui về rồi, sẽ từ quan hồi hương, dựng lều bên phần mộ mẫu thân, dùng nửa đời còn lại tận hiếu ...

Nói xong khóc rống lên trước mặt Nghiêm Tung.



Lúc này bên ngoài cũng vang lên tiếng khóc lóc inh ỏi, ban đầu Nghiêm Tung còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng về sau phát hiện ra không phải, liền sai Nghiêm Niên mở cửa phòng ra, thấy trong sân , nào con nào cháu, nào nội nào ngoại, hơn trăm người quỳ ở đó khóc lóc.



Chẳng cần phải hỏi cũng biết, là Nghiêm Thế Phiên an bài để ép Nghiêm Tung phải tỏ thái độ.



Từ cửa nhìn lên bức tường, thấy một con chim sẻ bị tiếng khóc làm kinh hãi bay lên bầu trời, thoáng cái đã không thấy đâu nữa.



Nghiêm Tung hâm mộ nhìn theo phương hướng con chim biến mất, bản thân chẳng bằng một con chim nhỏ, đành để tiếng khóc bao vậy, bị tiếng khóc này trói buộc, vĩnh viễn không thoát được.



Nghĩ tới đó, lòng lão ta thấy bức bối, quát lớn:

- Đừng gào thét nữa.

Tiếng khóc ngưng bặt, tất cả mọi người đều nhìn lão ta, hi vọng lão thay đổi chủ ý.



- Bảy ba tám tư, diêm vương không mời tự mình tới, lão phu năm nay đã tám ba rồi, đất vàng đã vùi tới cổ rồi mà các ngươi còn không chịu bỏ qua cho ta.

Nghiêm Tung thở dài:

- Được rồi, được rồi, ta làm theo lời các ngươi là được, các ngươi bảo ta làm gì thì ta làm nấy ...



- Thật sao?

Nghiêm Thế Phiên tức thì lên tinh thần.



- Ta nào dám lừa ngươi chứ?

Nghiêm Tung nhìn hắn, tâm tình trong ánh mắt đó thật không biết phải diễn tả thế nào.