Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 619 : Thượng thiện nhược thủy

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Hoàng Cẩm đợi ở sảnh bên thời gian dài, nhưng mãi không thấy Nghiêm Tung ra, ngược lại nghe thấy phía viện truyền tời tiếng khóc như đưa đám, thầm nghĩ :" Mẹ ơi, không phải Nghiêm Tung cũng đi theo luôn rồi chứ?" Liền kiên nhẫn chờ đợi.



Lại qua một lúc lâu nữa, Nghiêm Thế Phiên đi ra, Hoàng Cẩm thấy hai mắt hắn khóc tới xưng vù lên, vội quan tâm hõi:

- Lão các lão không sao chứ?



- Phiền công công quan tâm, gia phụ rất khỏe, chỉ là bi thương quá độ, nghi dung không tốt, thực sự không thể gặp khách. Có chuyện gì công công cứ nói với ta, ta sẽ chuyển lời thay.



Hoàng Cẩm biết thái độ của Gia Tĩnh với Nghiêm gia , cho nên không dám làm bừa, sai người mang điểm tâm lên, nói với Nghiêm Thế Phiên:

- Hoàng thượng bảo nô gia tới thăm các lão, tặng số điểm tâm thập cẩm với cả đưa ba bản tấu chương tới, không còn gì nữa.



- Hoàng thượng không bảo công công chuyển lời gì sao?

Nghiêm Thế Phiên truy hỏi.



- Cái này thực sự là không có, hoàng thượng không nói gì cả.

Hoàng Cẩm đứng dậy:

- Nô gia ra ngoài khá lâu rồi, nếu các lão không sao, vậy cũng nên trở về phục mệnh.



- Nhà đang có tang, không thể giữ khách.

Nghiêm Thế Phiên đưa tay mời khách.



Hoàng Cẩm ôm quyền, dẫn người rời đi.



Hoàng Cẩm vừa mới đi, hình bộ thượng thư Hà Tân liền từ sau bình phong đi ra, hiển nhiên là Nghiêm Tung đưa hắn tới cùng bảo hắn nấp sau đó. Hắn nhìn gánh điểm tâm thắc mắc:

- Hoàng thượng có ý gì? Chẳng nói gì cả lại tặng điểm tâm là sao?



Nghiêm Thế Phiên lại bật cười:

- Ý tứ của hoàng thượng đã rất rõ ràng rồi.



- Ồ? Xin nghe tiểu các lão giải đáp.



- Điểm tâm, tức là chút tâm ý, hoàng thượng tặng điểm tâm, chính là thế.

Nghiêm Thế Phiên ung dung nói:

- Tặng kèm thêm cả ba tên tiểu tạp chủng kia.

Nói rồi đấm mạnh xuống bàn, lệnh Hà Tân:

- Nếu hoàng thượng tặng người rồi, chúng ta không cần khách khí nữa, bắt người, dùng hình, cậy miệng chúng ra, để người toàn thiên hạ nhìn xem kẻ nào giở trò sau lưng.



~~~~~~~~



Từ Vị dựng lều cắm trại ở nhà Thẩm Mặc đã hai tháng rồi, danh nghĩa là "làm bạn” với y, thực chất là ăn không ở không, coi nhà Thẩm Mặc là tửu lâu miễn phí. Thẩm Mặc đương nhiên không tính toán với hắn, thích ở bao lâu thì ở, dù sao thêm một người chẳng phải nhiều, ăn uống cũng chẳng tốn bao nhiêu.



Ngày mùng 2, chẳng biết là lương tâm thức tỉnh hay là vì cớ gì, hắn lại nói với Thẩm Mặc:

- Bảo nhà bếp không cần phải chuẩn bị cơm cho hai chúng ta nữa, buổi trưa ta mời khách.



- Hả?

Thẩm Mặc rời ánh mắt khỏi quyển sách đang đọc, hỏi:

- Hôm nay mới là mùng hai mà đã có quán nào mở cửa à?



- Không phải là đi ăn, mà là ta mua về ăn, sớm đã chuẩn bị cả rồi.

Từ Vị vừa nói vừa đội mụ da chó lên đầu, dặn:

- Đệ ở nhà đợi, ta đi lấy đồ, không để lỡ giờ cơm đâu.



- Đi cẩn thận.

Thẩm Mặc gật đầu, ánh mắt lại chuyển sang cuốn sách. Một năm qua ngươi gian ta trá, âm mưu lừa dối, làm y cảm thấy linh hồn trở nên dao động.

Y biết rõ nếu cứ tiếp tục như thế này, bản thân sẽ sa đọa thành quan liêu chỉ biết tranh quyền đoạt lợi. Những lý tưởng, hoài bão cao thượng kia sẽ càng ngày cách mình càng xa.



Mặc dù biết rằng đây là quá trình phải có trên con đường phấn đấu, Thẩm Mặc vẫn hi vọng, những thủ đoạn đó chỉ là thủ đoạn, sẽ không làm mình mất đi bản tính, nếu không dù có quan cư nhất phẩm, đạt tới đỉnh cao đời người thì cũng có ích gì cho dân tộc.



Vì để bản thân luôn giữ được sự tỉnh táo, y phải để mình luôn giữ được trầm tĩnh, làm tiết tấu hạ xuống, làm thêm những việc khiến tâm linh được nuôi dưỡng, như đọc sách, đánh cờ, pha trà, viết chữ ....




Thẩm Mặc gật đầu, hỏi:

- Các lão hẳn là đã nguôi giận rồi chứ?



- Đúng thế, ngày mùng 1, các lão bảo ta lấy danh nghĩa chúc tết, tới nhà ba người bọn họ, trình bày lợi hại, bảo bọn họ tự xem lấy mà làm.

Trương Cư Chính vẻ mặt lo âu:

- Nhưng không thể chỉ biết trông cậy vào bọn họ, chẳng may không chịu nổi đòn roi, làm các lão bị kéo vào thì đại sự hỏng bét.



- Đừng quá lo.

Thẩm Mắc phất tay:

- Ta thấy chuyện này không làm lay động được địa vị của các lão đâu ... Cho dù là ba người kia chịu không nổi khai là các lão sai khiến, thì nhiều lắm cũng bị khiển trách phạt bổng lộc thôi, chẳng có gì to tát.



- Huynh tự tin như vậy sao?



- Ừ, tự tin bắt nguồn từ thực lực.

Thẩm Mặc cười:

- Toàn bộ nửa năm trước, Nghiêm Tung gần như không ngó tới việc nước, ngày trăm công ngàn việc là các lão của chúng ta. Kết quả như thế nào? Chuyện lớn chuyện nhỏ gọn gàng đâu ra đấy, chuyện cần hoàng thượng nhọc công xử lý ít lại càng ít, điều này thể hiện năng lực của các lão, trong lòng hoàng thượng sáng như gương ... Nếu trước kia hoàng thượng có thể dung thứ cho cha con họ Nghiêm làm sằng làm bậy, vậy đâu thể vì một chuyện nho nhỏ mà làm khó cho các lão.



Nghe y nói rất có lý, Trương Cư Chính gật gù, lại hỏi:

- Nghe nói hoàng thượng cho Nghiêm các lão một gánh điểm tâm, thế là có ý gì?



- Điểm tâm ấy à, ăn chơi thì được, nhưng không coi là món chính.

Thẩm Mặc thản nhiên:

- Hoàng thượng đang khảo nghiệm, xem xem cha con Nghiêm gia có còn hiểu được thánh ý nữa không.



- Nói như huynh thì hoàng thượng đã không thiên vị Nghiêm gia nữa rồi?



- Ít nhất thì không còn thiên vị như xưa nữa.

Thẩm Mặc nói với ý tứ sâu xa :

- Đối với chúng ta mà nói, nóng vội không thành, phải thong thả, ổn định đã, dần dần chuyển ưu thế thành thắng thế mới là vương đạo. Chúng ta không thiếu thời gian, còn cha con họ Nghiêm thiếu nhất là thời gian, cho nên với chúng ta mà nói, không tranh là tranh.



- Thượng thiên nhược thủy.

Trương Cư Chính thông minh thế nào, Thẩm Mặc chỉ nhắc một cái là hiểu ngay:

- Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh, xử chúng nhân chi sở ác, cố kỷ vu đạo. Cư thiện địa, tâm thiện uyên, dữ thiện nhân, ngôn thiện tín, chánh thiện trì, sự thiện năng, động thiện thì. Phu duy bất tranh, cố vô vưu!



Người có đức cao thì như nước. Nước khéo làm lợi cho vạn vật mà không tranh với vật nào, ở chỗ mọi người chê ( chỗ thấp) cho nên gần với đạo.



Khiêm, theo Lão Tử không phải là hạ mình hay tiêu cực, mà là đức tính của người có bản lĩnh và đắc lực.



Ngài viết tiếp : "Địa vị thì khéo lựa chỗ khiêm nhường, lòng thì khéo giữ cho thâm trầm, cư xử với người thì khéo dùng lòng nhân, nói thì khéo giữ lời, trị dân thì giỏi, làm việc thì có hiệu quả, hành động thì hợp thời cơ.

*** Đạo Đức Kinh.



- Thiện tai, thiện tai.

Thẩm Mặc vỗ tay cười:

- Lời của Thái Nhạc huynh rất đúng.



Vẻ lo âu trên khuôn mặt Trương Cư Chính tan hết, thán phục nói:

- Chuyết Ngôn huynh hơn ta nhiều lắm.



Thẩm Mặc cười ha hả:

- Huynh quan tâm quá nên loạn thôi.



- Chẳng lẽ huynh không quan tâm?

Trương Cư Chính hỏi ngược lại.



- Không quan tâm bằng huynh.

Thẩm Mặc cười khẽ, đá lời thăm dò của hắn lại.