Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 621 : Quỳnh Lâm tửu điếm

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Thẩm Mặc nói với Trương Cư Chính "trí hư cực. Thủ tĩnh đốc. Vạn vật tịnh tác, ngô dĩ quan phục."

Bất kể Trương Cư Chính có nghe lọt tai không, có chuyển lời cho Từ Giai hay không, dù sao bản thân y đã triệt đề tĩnh lặng rồi, đối với chuyện của triều đình không nghe không hỏi nữa, cho dù cả khen thưởng, bổ nhiệm mình mãi không phát xuống, cũng không giục, suốt ngày gặp gỡ quan viên, lại còn tự cho mình nghỉ ngơi dài hạn.



***

Thử tách khỏi vòng đời luân chuyển,

Để lặng thinh ngắm chuyện trần hoàn.

Muôn loài sinh hóa đa đoan,

Rồi ra cũng phải lai hoàn bản nguyên.

Dịch thơ Đạo Đức Kinh.



Đối với trạng thái này của Thẩm Mặc, Từ Vị rất là thích, hắn cảm thấy Thẩm Mặc mặc quan bào quá nhàm chán, mà Thẩm Mặc không mặc quan bào, mặc dù cũng rất nhàm chán nhưng giống con người chân thật hơn.



- Chính là loại người trung niên chán chết.

Từ Vị phán:

- Người tới bốn lăm, nhàm chán vô vị, suốt ngày chìm đắm trong sợ thích kỳ quặc, cự tuyệt giao tiếp với bên ngoài.



- Đọc sách mà cũng kỳ quặc à?

Thẩm Mặc ngẩng đầu lên từ quyển sách.



- Người trung niên xem sách thì không có gì lạ.

Từ Vị vung chân múa tay diễn đạt, rồi giật lấy quyển sách trong tay Thẩm Mặc:

- Nhưng đệ là tiểu thanh niên hơn hai mươi, suốt ngày ngồi trong nhà không đi đâu, đó mới gọi là kỳ quặc. Hôm nay mặt trời rực rỡ, ấm áp như xuân, ta phải đưa đệ đi hít thở không khí mới được.



- Đừng kéo, đừng kéo.

Thẩm Mặc đầu hàng:

- Đệ đi với huynh, được chưa hả?



- Thế còn tạm được.

Từ Vị tự hào nói:

- Có bằng hữu quan tâm tới đệ như ta là phúc khí cực lớn của đệ đấy. Có gọi thêm bọn Đào Ngu Thần không? Nếu để bọn chúng biết đi không gọi, nhất định sẽ sinh sự đấy.



Thẩm Mặc lườm hắn:

- Hôm nay là 16 rồi, người ta phải đi làm cả, chỉ có hai chúng ta nhàn rỗi đi lang thang thôi.



- Ha ha ha.

Từ Vị xoa gáy:

- Ta hồ đồ mất rồi.



Nói đi là đi, hai người mặc xong y phục liền ra ngoài.



Thẩm gia trạch viện là lấy tính trong náo nhiệt, vừa ra khỏi con ngõ dài, là phố Bàn Cờ phồn hoa nhất kinh thành.



Trên phố người qua lại rộn ràng nhốn nháo, tiếng rao bán bánh bao, bánh nướng, thịt dê, vang lên không ngớt, giọng cao, giọng dài, giọng gọn, nghe như dàn đồng ca.

Thi thoảng còn nghe tiếng pháo nổ, tiếng rít chói tai trên trời, đó là pháo hoa đám trẻ con tiết kiệm được, tiếp tục niềm vui năm mới.



Nhìn đám trẻ con đuổi nhau đùa giỡn, chơi bịt mắt trồn tìm, Thẩm Mặc lề mề không chịu dời bước, trong mắt đầy nhu tình, y tức thì rất nhớ nhi tử của mình.



“A Cát và Thập Phân hẳn là đều đã biết chữ rồi? Bình thường chắc cũng biết gọi cha rồi, không biết nó còn nhờ người cha này hay không?”



Nghĩ tới đó Thẩm Mặc không khỏi buồn bã, quay đầu đi không muốn nhìn những đứa bé đó nữa, lại thấy Từ Vị cười cười nhìn mình, y cho rằng tâm sựu của mình bị nhìn thấu, có chút bực bội:

- Nhìn đệ làm cái gì?



Ai ngờ Từ Vị cười chuyện hoàn toàn khác, hắn nhìn Thẩm Mặc từ trên xuống dưới, tặc lưỡi:

- Nhìn đệ ăn mặt thế này đâu có giống đường đường quan lớn tứ phẩm? Mà giống cử nhân thanh niên tiến kinh khảo thí hơn.



Thẩm Mặc cúi đầu nhìn bản thân, ngoại trừ bộ nho phục màu xanh nửa cũ nửa mới thường ngày hai mặc, còn khoác thêm áo choàng rộng, chân đi giày đế dày, trên đầu là mũ len màu xanh thẫm và khuôn mặt thanh niên trẻ trung, đúng là chẳng khác gì những thư sinh đầy đường vào lúc này.



Thẩm Mặc nhìn những sĩ tử đó, bọn họ hoặc là đang oang oang đàm luận, hoặc cúi đầu trầm tư, tóm lại ngoài những cô nương thiếu phụ ra, thì bọn họ là thành phần nổi bật nhất trong đám đông.



~~~~~~~~~~~



Hai người dạo quanh khu đường phố náo nhiệt, nghe thuyết thư, ngắm cảnh. Tới gần trưa thì đến gần trường thi.



Sao lại tới gần trường thi làm gì? Bởi vì phóng mắt nhìn tới toàn là tấm biển "trạng nguyên" , "nhất giáp" , "đỉnh giáp", thôi thì toàn danh hiệu thứ hạng cao của khoa cử, làm các vị cử nhân lần lượt cởi hầu bao, cho dù là đắt hơn cửa hiệu thường gấp đôi, cũng vào kiếm lấy chút may mắn.



Từ Vị là người lắm chuyện, kéo Thẩm Mặc vào một khách sạn, hỏi tiểu nhị:

- Một gian thượng phòng bao nhiêu tiền một tháng?



- Mười lượng.

Tiểu nhị nhìn bộ dạng nghèo khó của hắn, hạ mí mắt xuống:

- Sáu lượng cũng được, nhưng phải do bản điếm cung cấp thức ăn.



- Cái gì? Ăn cướp à?

Từ Vị giật mình:

- Ai mà ở nổi chứ?



- Ngài đừng kích động, cứ xem đề danh của bản điếm đi.

Tiểu nhị chỉ vào một loạt cái tên trên bức tường nói:

- Tệ điếm kể từ khi được xây dựng lên, 80 năm qua có 57 vị lão gia trúng tiến sĩ, trong đó có 1 vị trạng nguyên, 2 vị bảng nhãn, 1 vị thám hoa! Phong thủy này tuyệt đối đứng đầu ở Bắc Kinh. Ngài cứ nghe ngóng đi, có khách sạn nào cùng cấp bậc mà rẻ hơn cả chúng tôi không?



- Ài, có đáng không chứ?
Tới lượt cử nhân Giang Tây ra đề, hắn nói:

- Lần này chơi đoán đó đi.



Năm người kia hưởng ứng:

- Hay đấy.



- Nhưng, mọi người dù đoán được cũng không thể nói ra, mà học theo cách ra đó của ta, ra một câu đố nữa, đáp án phải tương đồng với của ta ... Quy củ như cũ, tất cả đều làm được thì ta rút lui.



- Được, được, bắt đầu đi.



Giang Tây hắng giọng:

- Vậy mọi người nghe cho rõ nhé. Đường Nghiêu có, Hạ Vũ không, Thương Thang có, Ân Trụ không, cổ văn có, kim văn không.



Người trong đại sảnh cúi đầu suy ngẫm, Thẩm Mặc và Từ Vị nhìn nhau cười, tất nhiên là đều đã đoán ra, nhưng không phá hỏng cuộc vui này, nên không lên tiếng.



Một lúc sau, cử nhân Phúc Kiến vỗ tay:

- Có rồi, nghe này --- Thính giả có, khán giả không, kẻ nhảy có, kẻ đi không, người cao có, người thấp không! Thế nào?



Giang Tây nghĩ một lúc rồi cười:

- Lợi hại.



Hắn khẳng định một cái, Chiết Giang có linh cảm ngay:

- Tới ta --- Người thiện có, kẻ ác không, kẻ trí có, kẻ ngu không, trên miệng có, trên tay không!



Dần dần mọi người cũng nghe ra, Nam Trực Đãi lên tiếng:

- Của ta là --- Bên phải có, bên trái không, đằng sau có, đằng trước không, trời lạnh có, trời nóng không.



- Ha ha ha, ta hiểu rồi.

Hồ Quảng vỗ tay reo lên:

- Kẻ câm có, người điếc không, người què có, mặt rỗ không, hòa thượng có, đạo sĩ không! Ta nói đúng chứ.



- Ta cũng hiểu rồi.

Tứ Xuyên cười:

- Kẻ khóc có, kẻ cười không, kẻ chửi có, kẻ đánh không, kẻ sống có, người chết không.



"Ài..." Cử nhân Giang Tây thở dài lui xuống, tới giờ vẫn có người không nghe ra, hỏi hắn:

- Mọi người nói đi nói lại, rốt cuộc là cái gì.



Cử nhân Giang Tây giải thích mà hắn không hiểu, đành nói:

- Trả lời cho ngươi sau, bọn họ lại bắt đầu rồi kia.

Người kia không hỏi nữa.



Lần này tới lượt cử nhân Tứ Xuyên, ba người ra đề trước đó đều trận vong, trong lòng khẩn trương, nghĩ hồi lâu mới nói:

- Chúng ta đổi sang đối thơ đi.



- Được thôi.

Bốn người còn lại hỏi:

- Nhưng có gì trong đó?



- Thi từ vần luật không giới hạn, nhưng câu đầu phải có từ một tới mười, mười chữ số. Chúng ta chuyển vòng quanh, người thứ hai ngược lại, từ mười tới một.



- Tiếp đó cứ như vậy à?



- Không đơn giản như vậy...

Tứ Xuyên thầm nghĩ :" Như thế thì ta toi à?" Liền nói:

- Người thứ ba phải loạn số, người thứ tư không thế có số, người thứ năm phải có tất cả các số.



- Thú vị đấy, ngươi bắt đầu đi.



- Vậy tại hạ xin làm lười.

Tứ Xuyên đọc luôn:

- Nhất khứ nhị tam lý, yên thôn tứ ngũ gia. Đình thai lục thất tọa, bát cửu thập chi hoa.



- Vậy tại hạ đảo ngược lại:

Hồ Quảng cười:

- Mười chín trăng sáng tròn tám phần, bảy tên tải tử sáu tên điên, canh năm năm gà ba tiếng gáy, lòng ôm nhị nguyệt gối đơn chiếc.

Quả nhiên vẫn là bản sắc hài hước.



- Đến ta đếm loạn, vậy ta vịnh về Gia Cát Lương.

Chiết Giang ngâm:

- Thu nhị châu, bày bát trận, sáu xuất thất cầm, trước ngũ trượng nguyên , châm bốn chín cây đèn sáng, một lòng chỉ vì báo tam cố.



*** sáu lần ra Kỳ Sơn, 7 lần bắt Mạnh Hoạch.



Phúc Kiến nói với Tứ Xuyên:

- Ta biết ngươi muốn làm ta thua, có điều lần này ngươi thất vọng rồi, nghe ta đây --- bách vạn quân trung quyển bạch kỳ, phu tử vô nhân vấn trọng ni, tần vương trảm liễu dư nguyên suất, nhục mạ tương quân thất mã kỵ, ngô kim bất dụng đa khai khẩu, cổn cổn trường giang thoát thủy y, mao nữ thụ hình yêu trảm tế, phân thi bất đắc đái đao ích, nhất hoàn diệu dược vô nhân điểm, thiên lý tống quân chung nhất ly.

Mỗi câu có một số, vừa vặn từ một tới mười.



Tứ Xuyên sắc mặt khó coi, hắn đoán chừng lần này mình phải thua rồi.