Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 622 : Cướp vinh quang

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Câu đối thơ của cử nhân Phúc Kiến vừa đưa ra, tức thì được mọi người reo hò, nhưng Thẩm Mặc lại biến sắc, Từ Vị hỏi nhỏ:

- Làm sao thế?



- Không sao cả...

Thẩm Mặc lắc đầu, kỳ thực ở Dụ vương phủ, y từng đối qua câu có bảy tám phần tương tự, trong đó có mấy câu giống hoàn toàn, chẳng lẽ trên đời có chuyện trùng hợp như thế?



Lúc này Nam Trực Đãi cũng nghĩ ra:

- Ta phải có tất cả các số, đó là một tới mười, còn thêm vào trăm, ngàn, vạn. Nghe nhé --- bách xích lâu tiền trượng bát khê, tứ thanh khương địch lục kiều tây. Truyện thư vọng đoạn tam xuân nhạn, ỷ chẩm sầu văn ngũ dạ kê. Thất tịch nhất phùng ngưu nữ hội, thập niên không thuyết án mi tề. Vạn thiên tâm sự tràng hồi cửu, nhị nguyệt hoàng ly hướng khách đề.

Quả nhiên là cho tất cả mọi số vào không thiếu số nào.



Cử nhân Tứ Xuyên tính đủ mọi trò vẫn đành thất thểu lui xuống. Vì thế còn lại tứ đại cao thủ, lần này cử nhân Nam Trực Đãi ra đề, hắn nghĩ một lát rồi nói:

- Ta ra một vịnh xuân mười chữ, hoa chi lộng ảnh chiếu song sa ánh nhật tà, các vị có đói được không?



- Để ta trước.

Phúc Kiết đang chiến đấu hăng, không khiêm tốn nữa:

- Ta đối bằng mười chữ vịnh hạ, liên tân trường thủy thiếp thanh tiễn sổ điểm viên..

*** Cành hoa chiếu bòng rèm thưa dưới ánh chiều tà.

Sen mới chồi mặt nước phủ xanh mấy ao tròn.



- Mười chữ của ta là một bài thơ.

Nam Trực Đại nói:

- Hoa chi lộng ảnh chiếu song sa, ảnh chiếu song sa ánh nhật tà , tà nhật ánh sa song chiếu ảnh, sa song chiếu ảnh lộng chi hoa.

Câu đầu tiên là 7 chữ trước, câu thứ hai là 7 chữ sau, câu thứ ba đảo 7 chữ đầu, câu thứ tứ đảo bảy chữ sau, trong lần thi này, độ khó cao nhất.



- Kháo thật! Của ta cũng là một bài thơ.

Cử nhân Phúc kiến reo lên:

- Liên tân trường thủy thiếp thanh tiễn, thủy thiếp thanh tiễn sổ điểm viên , viên điểm sổ tiễn thanh thiếp thủy, tiễn thanh thiếp thủy trường tân liên.

Hoàn toàn phù hợp với Nam Trực Đãi, hiển nhiên là từng chơi loại thơ văn này.



Nam Trực Đãi ngạc nhiên nhìn Phúc Kiến:

- Lão huynh cũng quá là lợi hại đấy.



Phúc Kiến cười:

- Chẳng qua không gặp được địch thủ mạnh thôi.

Hắn nói làm người phía dưới tức điên, mọi người mặt đầu biến sắc.



Nhưng Chiết Giang và Hồ Quảng không để ý, bọn họ đang vã mồ hôi moi chữ trong bụng, để đắp thành một câu mưới chữ phù hợp.



Cử nhân Chiết Giang cao hơn một bậc, cao giọng nói:

- Ta cũng có rồi, ta dùng 10 chữ tả cảnh ngày thu. Du vân bạch nhạn qua nam lâu bán sắc thu.

*** Mây trôi nhạn trắng qua nam lâu nửa trời thu.



Liều có người học theo cách thức vừa rồi đọc:

- Du vân bạch nhạn quá nam lâu, nhạn quá nam lâu bán sắc thu , thu sắc bán lâu nam quá nhạn, lâu nam quá nhạn bạch vân du!

Tiếng reo hò vang dội.



Thế là ánh mắt đổ dồn về phía Hồ Quảng, hắn nghĩ một lúc nữa, cuối cùng lắc đầu:

- Vừa rồi mùa thu còn có chút ý tưởng, giờ tới mùa đông thì thực sự là quá sức.

Vì thế chắp tay, cúi đầu ủ rũ đi xuống.



Mọi người tiếc nuối cho hắn, rồi nhìn Phúc Kiến:

- Vậy ngươi có làm được bài cho mùa đông không?
Học sinh kia cằm sắp hếch lên trời rồi, có vẻ đắc ý lắm.



- A! Thì ra là Thẩm lục thủ.

Thế là tất cả hiểu ngay, mọi người dùng ánh mắt nhìn Thẩm Mặc nóng bỏng hơn so với Từ Vị mười lần, vây kín lấy y không còn khe hở nào.



Chẳng phải vì Thẩm Mặc nổi tiếng hơn Từ Vị, mà là trước kỳ thi, có thể gặp được vua khảo thí trong truyền thuyết, mọi người đều muốn tới gần thêm một chút, kiếm lấy chút linh khí, tăng thêm chút vận may thi cử.



Vật lành khoa cử Đại Minh, chắc chắn thuộc về Thẩm lục thủ.



Thẩm Mặc phí hết hết sức mới đuổi bọn họ được về chỗ, đó còn là vì học sinh của y nghe lời, kéo đồng hương trở về, mới để trước mắt y trở nên thanh tĩnh.



Thẩm Mặc nâng chén lên, chúc rượu mọi người:

- Bản nhân Thẩm Mặc, may mắn thi trúng chẳng có gì lạ, hôm nay nhàn rỗi ở nhà, muốn hồi tưởng lại không khí thi cử năm xưa, nên mới kéo văn Trương Huynh cùng tới tửu lâu Quỳnh Lâm uống rượu.

Y nói rõ thân phận trước, để trách chuốc lấy rắc rối không cần thiết, rồi cười nói:

- Quả nhiên chuyến này đi không uống công, được chứng kiến màn văn đấu đặc sắc, thực là lợi hại. Làm người nghe thấy đã nghiền.



Y cũng biết những người bị mình đoạt mất sự chú ý trong lòng ắt khó chịu, nhưng một câu ca ngợi khéo léo tung ra, làm những kẻ kia lòng sướng rơn, cảm thấy được Thẩm lục thủ khen, ắt sẽ có vận may.



- Để biểu thị cảm tạ, ta muốn mời mấy vị bằng hữu ra tỷ thí một chén rượu, không biết có được vinh dự này hay không?

Thẩm Mặc mỉm cười nói:



"Thật kiêm tốn, bịnh dị dễ gần." Mọi người thầm nghĩ :" Không biết là ai cho ai vinh dự ấy chứ." Nhưng cử nhân kia tất nhiên mừng rỡ đi tới trước mặt Thẩm Mặc. Lúc này không ai thấy y còn quá trẻ rồi, đều bị thân phận của y làm mê muội.



Thẩm Mặc thân thiết hỏi thăm họ tên quê quán bọn họ.



Cử nhân Phúc Kiến tên Trịnh Đường, tự Nhữ Ngang, hiệu Tuyết Tiều, người Phúc Châu.



Cử nhân Chiết Giang tên Dư Hữu Đình, tự Bính Trọng, hiệu Đồng Lộc, người Ninh Ba, có điều chưa tới Tô Châu bao giờ, càng chưa gặp Thẩm Mặc.



Cử nhân Nam Trực Đãi thì y quen, là Vương Thế Mậu đệ đệ Vương Thế Trinh, người Thái Thương Giang Tô.



Cử nhân Giang Tây tên Dương Thời Kiều, hiệu Nghi Thiên, hiệu Chi Am, người Nghi Châu.



Còn sĩ tử hài hước Hồ Quảng, tên Tôn Ứng Nguyên, đồng hương của Gia Tĩnh.



Ba người còn lại lần lượt báo tên họ, Thẩm Mặc thăm hỏi đúng phép, rồi cùng cạn chén.



Uống xong, Thẩm Mặc nói với cả chín người:

- Chín người xem coi như không đánh không quen biết, ta đề nghị mọi người cùng mời rượu nhau, thế nào.



Chín người ai cũng đồng ý, liền mời rượu lẫn nhau, nhớ tới vừa rồi nóng nảy tranh chấp, đều cám thấy có chút xấu hổ. Thẩm Mặc vui vẻ nói:

- Như vậy có tốt không, mặc cho là người ở đâu, đều là con dân Đại Minh. Thi tài với nhau phân cao thấp thì được, nhưng làm tổn hại tình cảm thì không nên, mọi người thấy có đúng không?



Mọi người đều gật đầu:

- Đa tạ đại nhân giáo huấn.



- Giáo huấn gì chứ? Chỉ là vài câu đáy lòng thôi.

Thẩm Mặc xua tay, đặt chén xuống nói:

- Vì sao Đại Minh chúng ta nhiều người như vậy vẫn bị Yêm Đáp giặc Oa bắt nạt? Chính là vì chúng ta không đoàn kết, thích mình là nhất, như thế thì chẳng đánh nổi ai. Hôm nay ta không phải là đại nhân gì hết, câu này chỉ là tùy tiện mà nói thôi, mọi người thấy đúng thì nghe, thấy sai cứ coi như gió thoảng bên tai.

Nói tới đó vỗ vai Từ Vị:

- Chúng ta đi thôi, mọi người còn chưa ăn cơm, chúng ta ở đây ảnh hưởng tới họ.