Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 623 : Sư đồ

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Tin tức Thẩm lục thủ giá lâm Quỳnh Lâm tửu lâu mau chóng được người xem náo nhiệt truyền khắp con phố trước trường thi, vì thế càng có thêm nhiều sĩ tử từ bốn phương tám hướng đổ tới, tranh nhau nhìn phong thái siêu nhân khảo thí. Tức thì trước Quỳnh Lâm tửu lâu nước cũng chảy không lọt, cửa sắp bị chen lấn sập rồi.



Kỳ thực trước đó rất nhiều cử nhân muốn đi bái phỏng y, nhưng trước kỳ thi tới nhà quan lớn bái kiến, khó tránh khỏi hiềm nghi, mang tới lời xì xầm bàn tán vô ích cho bản thân, lại khiến Thẩm Mặc không vui.

Cho nên mọi người đều nhịn không đi, nhưng lúc này thấy y thường phục tới đây, tất nhiên là không băn khoăn gì nữa, lập tức kéo cả tới, đều muốn dính ít tiên khí của y.



Thẩm Mặc thấy cứ tiếp tục thế này thế nào cũng gây ra án mạng, như vậy bản thân gay go to, liền hẹn với mọi người sau khi thi xong sẽ bày tiệc thiết đãi, lúc này được sự yểm hộ của các học sinh, rời đi từ cửa sau của tửu lâu.



Vừa vào tới ngõ, cuối cùng cũng được yên tĩnh trở lại, Từ Vị nhìn Thẩm Mặc cười hô hố:

- Ta nghĩ ra cách kiếm tiền rồi, chỉ cần bày đệ ra con phố trước trường thi. Sau đó đặt hương án trước mặt, bên cạnh cắm mấy tấm biển bên trên viết "thắp một nén hương 2 lạng, khấu đầu cầu nguyện hai lạng, xin tiên khí 5 lạng", đảm bảo làm ăn rất đắt khách.



- Xin tiên khí như thế nào?

Thẩm Mặc trợn mắt lên:



- Là sờ đầu đệ ấy.

Từ Vị cười đưa tay ra sợ đầu Thẩm Mặc, bị y gạt phắt ra, hùng hồ nói:

- Không giúp huynh tìm Lữ tiểu thư nữa.



- Ấy đừng ...

Từ Vị bị đánh trung điểm yếu, lập tức vờ vịt tát mặt mình, cười nịnh bợ:

- Coi cái miệng của ta này, toàn biết nói bậy, đại nhân ngàn vạn lần đừng coi là thật, ta chỉ nói đùa thôi.



Lúc này Tam Xích sau lưng Thẩm Mặc đột nhiên lên tiếng:

- Cửa ngõ có người.



- Có gì mà lạ?

Từ Vị chẳng hề bận tâm:

- Bắc Kinh nơi nào không có người?



Thẩm Mặc khoát tay, ý bảo hai người bọn họ im lặng, quả nhiên loáng thoáng thấy hai người nói chuyện, đều là khẩu âm Tô Châu, một người nói:

- Nhữ Mặc, chúng ta mau đi tới đó thôi.



Tiếp đó người còn lại nói:

- Nguyên Ngự huynh, chúng không nên tới thì hơn.



- Làm sao lại không nên?

Nguyên Ngự huynh không tán đồng:

- Chúng ta đi thăm sư phụ của mình, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa.



- Ài, hay là thôi đi.

Nhữ Mặc nói:

- Đông người như thế, chưa chắc đã chen vào được.



- Huynh nói cái gì thế?

Nguyên Ngự huynh nói:

- Cho dù không chen vào được, không gặp được ân sư, so với không đi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.



- Sao lại là hai chuyện khác nhau, Nguyên Ngự huynh, huynh nghe ta nói một câu đã. Sư phụ nói chúng ta rất có thể xếp thứ hạng trên, hiện giờ lại sắp khảo thí rồi, chúng ta đừng làm việc gây thêm phức tạp.

Nhữ Mặc dừng một chút lại bổ xung thêm:

- Tin rằng sư phụ sẽ cảm thông cho chúng ta.



- Ta không hiểu.

Nguyên Ngự huynh rõ ràng là đã nổi giận, nhưng vẫn kiềm chế ngữ khí:

- Từ lúc mới vào kinh, huynh đã ngăn cản ta tới bái phỏng sư phụ, nói là gây thêm phiền phức cho sư phụ gì gì đó. Ta chỉ nghĩ là huynh quá mức cẩn thận, cho nên tới giờ cũng không phản đối gì. Nhưng lần này sư phụ đã tới ngay trước mặt rồi, mọi người cũng tới đó hết rồi, nhưng huynh vẫn cứ ngăn cản, rốt cuộc là huynh có mưu mô gì?



- Mưu mô gì?

Giọng Nhữ Mặc cũng cao hơn:

- Đương nhiên là vì ý tốt thôi, con người huynh, luôn không biết suy tính gì, không thử nghĩ xem tình cảnh của chúng ta hiện giờ khó khăn thế nào?



- Có cái gì khó khăn?
Thẩm Mặc nghiêm giọng nói:

- Hắn là một thiên tài hiếm có, tâm tư cũng không xấu, không thể chỉ vì sai một ly mà hủy cả một đời.



- Đệ định tìm hắn nói chuyện?



- Không ... Đệ sẽ không ra mặt.



- Ha, ta biết rồi.

Từ Vị vừa nhìn vẻ mặt của y là hiểu ngay:

- Đệ lại muốn tính kế kẻ khác rồi.



- Đệ có nhiều học sinh tham gia xuân vi như thế, nếu như dựa vào chân tài thực học mà trượt toàn bộ đệ cũng không nói một câu, chỉ chửi bọn chúng vô dụng mà thôi.

Mắt Thẩm Mặc ánh lên dữ dội:

- Nhưng muốn dựa vào mưu ma chước quỷ để hại người thì hải hỏi xem kẻ nào sư phụ này có đồng ý không đã.



- Đệ định làm thế nào?

Từ Vị phấn chấn nói:

- Có cần ta giúp không?



- Trước tiên phải làm rõ tình đã.

Thẩm Mặc bình thản đáp, đi ra khỏi ngõ, ngược lại phương hướng Quỳnh Lâm tửu quán.



Hai người chỉ sợ bị người ta nhận ra, rời khỏi đường trước trường thi liền vội vã chui vào một con ngõ, đột nhiên nghe thấy tiếng ùng ục, Từ Vị xoa bụng nói:

- Vừa rồi chẳng ăn được cái gì, giờ bụng nó réo rồi.



Thẩm Mặc chán hẳn:

- Đó là tiếng vịt nhà người ta kêu đấy ạ.



Từ Vị quay đầu qua , quả nhiên nhìn thấy nhà bên trái có chuồng vịt, liền chửi:

- Mẹ lũ vịt, làm ta tưởng ngũ tạng miếu đang đánh chuông.



Thẩm Mặc phì cười :

- Năm ngoái có lần nghe tiếng cóc kêu, huynh cũng nói là bụng đói.



- Ta nói bao giờ?

Từ Vị xấu hổ chối phắt:

- Có điều đệ không đói à?



- Muốn đệ mời khách thì nói thẳng ra.

Thẩm Mặc lườm hắn một cái rồi hỏi Tam Xích:

- Gần đây có cái gì ngon không?



Tam Xích nhìn địa hình:

- Cách đây một con phố là Thiểm Tây hội quan, nơi đó có mỳ, còn có cả thịt dê rất ngon.



- Thế thì có gì mà ngon...

Từ Vị muốn cắt xẻo Thẩm Mặc một vố cơ, nhưng Thẩm Mặc thì hứng chí, vung tay quyết định:

- Tới đó đi.



Từ Vị kháng nghị vô hiệu, chỉ ủ rũ theo sau làu bàu "giàu bất nhân", "càng giàu càng keo kiệt" ...



Hai người đi theo Tam Xích đi qua mấy ngõ, quả nhiên nhìn thấy một hội quán hết sức khia phái, chính là "Thiểm Tây hội quán" dó Tấn thương bỏ tiền riêng ra thành lập, để chứa khảo sinh quê nhà, có hơn một trăm phòng.

Nhưng bình thường trừ kỳ thi lớn ba năm một lần, thì nơi này cũng kinh doanh, cho người Thiểm Tây nghỉ chân, cũng không dùng hết chừng đấy phòng. Vì thế để duy trì vận hành của hội quán, cũng có phòng cho người ngoài thuê, đồng thời còn mở quán ăn ở tiền viện, chuyên môn bán thức ăn Thiểm Tây ...



Những điều này toàn do Tam Xích sống ở kinh thành lâu năm kể cho Thẩm Mặc nghe trên đường đi.



Ai ngờ vừa mới từ xa xa nhìn thấy hội quán, Thẩm Mặc liền dừng bước, Từ Vị thuận theo ánh mắt của y nhìn thấy một người, thầm nghĩ :" Kinh thành đúng là nhỏ ... Sao đi tới đâu cũng gặp người quen?"