Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 624 : Yêu

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Người đó chính là Tô Tuyết, nàng mặc một bộ váy dài đơn giản màu lam, dùng tấm khăn gấm quấn đầu, trên mặt trang điểm nhạt, chẳng hề có sự xa hoa, chỉ có trang nhã, so với cách trang điểmlộng lẫy rực rỡ của phụ nữ thời đó thì khác biệt rất nhiều, đi theo hướng lạnh lùng cô ngạo.



Nhưng khí chất trời sinh của nàng không thể che dấu, cho dù có áo vải trâm gỗ, cũng làm người ta chấn động, cho nên nàng dù nàng đứng ở chỗ khuất bên đường, vẫn trở thành tiêu điểm thu hút mọi cái nhìn. Khiến cho rất nhiều sĩ tử trẻ tuổi, vì được nhìn nàng thêm một cái mà đi qua đi lại cửa, tạo thành sự ách tắc không nhỏ ...



Đoán chừng nếu không phải đằng sau nàng có một tay vệ sĩ gườm gườm nhìn, thì đã có người tới bắt chuyện rồi.



- Nàng ấy tới làm gì?

Từ Vị hỏi nhỏ.



Thẩm Mặc trở lời:

- Đệ đệ của nàng ấy cũng là cử nhân ứng thí.



Từ Vị háy mắt:

- Tới chào hỏi không? Khó khăn lắm mới gặp được một lần...



- Chết đi ... Như thế làm tỷ đệ bọn họ xấu hổ.

Thẩm Mặc vừa vặn bị một tấm biển che người, dừng lại ở đó, nói:

- Đợi bọn họ đi rồi chúng ta hãy tới.



- Lại còn nhất định muốn ăn thị dê à?

Từ Vị làu bàu, biểu thị khinh thường loại kiên trì này, đáng tiếc chả ai quan tâm tới hắn ...



Tô Tuyết đợi ở đó rất lâu, cuối cùng đợi tới được khi Chi Kiên tới, một năm không gặp, hắn đã cao hơn, cũng anh tuấn hơn, hoàn toàn vứt bỏ vẻ trẻ con trước kia, trở thành một thư sinh đường đường chính chính.



Thấy hắn nhìn quanh quất, Tô Tuyết liền gọi nhỏ:

- Chí Kiên.



Nghe thấy giọng nói quen thuộc, người Chí Kiên khựng lại, nhưng không thể hiện ra một chút vui mừng nào. Ngược lại trên khuôn mặt không ngờ lại có vẻ mất kiên nhẫn, dường như đang cố áp chế lửa giận, đi tới trước mặt tỷ tỷ hắn.



- Chí Kiên ...

Tô Tuyết lại gọi tiếng nữa, muốn bảo hắn tới gần một chút, để nhìn cho ký đưa tỷ tỷ mà nàng vì hắn đã phải trả giả hết thảy, xem hắn gầy hay béo, trắng hay đen.



Nhưng Chí Kiến lại bực bội, hỏi:

- Tỷ tới làm cái gì?



- Tỷ tới thăm đệ.

Đối với thái độ của hắn, Tô Tuyết nhất thời không phản ứng lại.



- Ai bảo tỷ tới thăm đệ?

Chí Kiến vừa nói xong thì đằng sau lưng hắn liền vang lên tiếng ồn ào:

- Úi cha, Tần lão đệ, sao thân thích ở nhà tới mà không vào trong này.



Thái độ của Chí Kiên làm người biết chuyện phải trố mắt, hắn quay đầu lại cười, lãnh đạm nói:

- Thân thích gì đâu chứ, chẳng qua là nha hoàn nhà ta trước kia ấy mà, khi còn nhỏ từng trông nom ta mà thôi..

Nói xong quay đầu lại nói tiếp với Tô Tuyết đứng chết lặng nơi đó:

- Ngươi tới thăm ta rồi, mau mau trở về đi, sau này không cần tới nữa ...



Tô Tuyết cứ đứng ở đó không sao tin nổi, cho tới Chí Kiên giục lần nữa nàng mới tỉnh ra, đôi mắt phương nhìn chăm chăm vào khuôn mặt vừa quen thuộc lại xa lạ đó, muốn nhìn hấu trong lòng hắn đang nghĩ gì?



Tô Chí Kiến cuối cùng cũng chột dạ, cúi đầu xuống tránh ánh mắt của nàng, không khí liền trở nên rất gượng gạo.



Tô Tuyết hiểu ra rồi, trước mặt đồng môn của đệ đệ, không thể làm hắn mất mặt, liền hít sâu một hồi, bình ổn lại tâm tình :

- Vâng... Thưa thiếu gia..

Nói xong lấy một cái bọc từ trong tay vệ sĩ sau lưng, nói nhỏ:

- Trong này đều là những thứ thiếu gia thích ăn ... Hi vọng thiếu gia nhận cho.



Tô Chí Kiên có chút dao động trong thoáng chốc, nhưng nhịn được, nhận lấy đồ nói:

- Ngươi về đi.


- Vậy chuyện đầu tiên sẽ nói với vương gia, để người làm mai cho tỷ tỷ.



- Đừng.

Tô Tuyết tức thì mặt biến sắc, vội vàng khom người xuống:

- Xin lỗi nương nương, ý tốt của người dân nữ đã nhân, nhưng cả đời này dân nữ chỉ định sống một mình.



- Tỷ tỷ chưa hỏi ta muốn nhờ vương gia làm mai cho ai mà.

Lý nương nương không nghĩ như nàng.



- Không cần đâu, ai cũng thế cả.

Tô Tuyết nói vội.



- Chẳng lẽ Thẩm đại nhân cũng không được sao?

Lý nương nương giọng hơi chua chua:

- Cho dù không thể được làm chính thất, thì được gả cho Thẩm đại nhân làm thiếp cũng hơn nam nhân khác cả trăm lần.



- Thẩm đại nhân..

Tô Tuyết ngẩng đầu lên, nói dứt khoát:

- Thẩm đại nhân cũng thế, nương nương đừng uống phí lòng tốt, nếu không dân nữ tới làm bạn với Thẩm đại nhân cũng không được nữa.



- Tỷ tỷ yên tâm.

Lý nương nương chỉ nghĩ Tô Tuyết lo chuyện không thành, liền đảm bảo:

- Cho dù Thẩm đại nhân có tài ngút trời, dám chống lại cả Nghiêm Thế Phiên, nhưng không dám không nhe vương gia, đó là trời sinh một vật khắc một vật.

Nói tới đó nàng cười ngặt ngoẽo:

- Hơn nữa một tuyệt sắc mỹ nhân ai thấy cũng yêu như tỷ tỷ, nam nhân nào mà chẳng động tâm? Thẩm đại nhân chắc chắn làm ra vẻ đưa đẩy, sau đó cười nhận thôi.



- Không phải như thế ...

Tô Tuyết chống cự:

- Nương nương tha cho dân nữ đi.



- Vậy thì vì sao?

Lý nương nương rất lắm chuyện, tiếp tục suy đoán:

- Chẳng lẽ ngài ấy sợ vợ? Điều này thì tỷ không cần phải sợ, con hổ cái kia không dám phản đối đâu, nếu không "ghen tuông" là một trong thất xuất, càng tiện từ cô ta, chúng ta làm chính phòng.



Tô Tuyết không chịu nổi nữa, đứng dậy cầu khẩn:

- Nương nương, người đừng gán gép bừa bãi nữa, nếu không dân nữ chỉ còn cách rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn không gặp mọi người nữa.



- Chẳng lẽ tỷ không thích Thẩm đại nhân?

Lý nương nương không hiểu.



- Thích …. yêu, yêu khắc cốt ghi lòng ...

Nước mắt trong suốt ánh lên trong mắt Tô Tuyết:

- Chàng với dân nữ ân tình như biển, lại tôn trọng vô cùng, giúp dân nữ vượt qua ngày tháng gian nan nhất, để dân nữ có được cuộc đời mới. Trong lòng Tô Tuyết, sớm chỉ có một mình nam nhân đó, vĩnh viễn không có người khác nữa.



- Vậy thì tại sao? Tỷ tỷ, có lẽ trước kia tỷ nói lỡ gì đó, bỏ qua cơ hội, hiện giờ cảm thấy khó quay đầu. Nhưng nghe muội muội một câu, thu lại tư tôn nhất thời, đổi lấy hạnh phúc cả đời, là lãi.



Tô Tuyết lắc đầu, nước mắt lã chả chảy ra:

- Dân nữ sao chẳng muốn cùng chàng tay nắm tay bên nhau. Nhưng chàng đã có gia đình mỹ hảo, đối với chàng mà nói, lúc này thêm một phần cảm tình, là thêm một phần gánh nặng, tất nhiên sẽ phả hỏng hòa hợp gia đình của chàng, chỉ có hại không có lợi cho chàng.

Nàng cười trong nước mắt:

- Dân nữ yêu chàng, cho nên mong điều tốt cho chàng, không mốn gây thêm phiền phức cho chàng, càng không thể phá hỏng hạnh phúc gia đình của chàng, vì thế không phải yêu chàng, mà là yêu bản thân.



~~~~~~~~~



Yêu là hi sinh, yêu không phải là thương hại, cho nên yêu là cao thượng, không thể lấy danh nghĩa yêu làm điều tà ác, vì đó không phải là yêu mà là chiếm hữu...

Lời tác giả.

Đọc truyện mạng là để lấy cái khoái, không phải để lấy cái bực, muốn rút ra bài học cho cuộc sống, muốn tìm chân lý, thì không thiếu tác phẩm văn học, một cuốn sách đủ nghiền ngẫm cả đời ... Mẹ cha lão ...

Lời dịch giả.