Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 626 : Vua dự đoán

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Trước Tử Cấm Thành là quảng trường lớn, đại biểu cho uy nghi hùng tráng của đế quốc, kề sát quảng trường là một con ngõ, tên là ngõ Giang Mễ, là ngõ dài nhất Bắc Kinh.

Giang Mễ chính là Nhu Mễ (gạo nếp), thực tế vào thời Nguyên, nơi đây là con phố chuyên mua bán lương thực.



Khi Thành Tổ xây dựng mở rộng Bắc Kinh, ngõ Mễ Hạng được mở rộng gấp đôi, thành con đường dài, về sau lại làm ngõ Bàn Cờ, cắt nó ra làm đôi, phía đông gọi là Tây Giang Mễ, còn phía đông tất nhiên là Đông Giang Mễ rồi.



Có câu ở gần vua được hưởng lộc, nơi này vì gần nhà hoàng đến nhất, cho nên hoàng đế có hắt hơi một cái cũng nghe thấy ngay lập tức, vì thế mà các nha môn đua nhau chạy tới đây, chỉ sợ ở xa hơn so với người khác.



Trong ngõ Tây Giang Mễ có lại bộ, hộ bộ, binh bộ, công bộ, Khâm thiên giám và Thái Y viện. Trong ngõ Đông Giang Mễ có Tông Nhân phủ, lễ bộ, Hồng Lư tự, thứ thường quán, hàn lâm viện.



Nơi toàn là nha môn trọng địa, không khí tất nhiên là khác với ngõ Bàn Cờ huyên náo, thường ngày trang trọng nghiêm túc, còn có chút vắng vẻ.



Nhưng hôm nay nó lại hết sức khác thường, huyên náo ầm ĩ, khắp nơi là người, có rất nhiều người ăn mặc kiểu sĩ tử, cũng có người trông giống thư đồng, người hầu. Những người này tụ tập ngoài tường chắn nha môn, sốt ruột chờ đợi cái gì đó.



Không gì ngoài hôm nay là ngày treo bảng thi hội.



Điều này làm cho mấy trà quán tửu điếm ở con phố gần đấy hưởng lợi, chỉ cần là khảo sinh có chút tiền tài, ắt không chịu mất mặt trước đồng niên, đều đợi trong mấy quán đó.



Trong một tửu lâu lớn nhất phía nam, đại sảnh đã chật ních các cử nhân, trong số đó có không ít cử nhân từng xuất hiện ở Quỳnh Lâm tửu điếm, nhất là mấy vị đại tài tử lộ diện thi tài, gần như đều có mặt đầy đủ.



Trịnh Đường cử nhân Phúc Kiến hôm đó chiếm hết uy phong lúc này càng hưởng thụ đãi ngộ người người xúm quanh tâng bốc.

Nhất là đám đồng hương phúc kiến càng khen ngợi không biết mệt. Nếu chẳng phải hôm đó Từ Vị ra tay trấn áp, sợ rằng đã thổi phồng hắn lên thành Đại Minh đệ nhất tài tử đương thời.



Nhưng bởi vì tên gia hỏa Từ Vị kia không biết nể mặt, cho nên hiện giờ tối đa chỉ có thể nói là Đại Minh đệ nhị tài tử...



Có điều nó không hề ảnh hưởng tới tâm tình tốt đẹp của Trịnh Đường, dù sao bị Thanh Đằng tiên sinh lừng lẫy áp đảo, thực chẳng phải là chuyện mất mặt.

Hơn nữa khoa cử năm nay hắn như có thần phù hộp, viết được văn chương tuyệt diệu chưa từng có, huống chi còn hai tầng bảo hiểm, lần này nhất định chiếm vị trí cao trong bảng.



Dưới sự yêu cầu nhất trí của mọi người, hắn đem bài văn làm hôm thi Hội viết ra, để các cử nhân trong đại sảnh truyền nhau xem, quả nhiên khiến bọ họ tán thưởng không thôi, đều nói, Hội Nguyên năm nay thuộc về hắn là cái chắc.



Trịnh Đường miệng thì toàn lời khiêm tốn, nhưng không giấu được vẻ mặt đắc ý, phe phẩy quạt lông ngỗng kiểu Gia Cát Lượng nói:

- Lần xuân vi này cao thủ như vân, nếu như nói ai chắc chắn sẽ đoạt khôi là điều không thể, nhưng tác phẩm tâm huyết của tại hạ, chen chân vào Ngũ khôi hẳn là không có vấn đề gì.



Đám cử nhân Phúc Kiến đều nói hắn quá khiêm tốn, nói không thấy ai làm văn hơn được hắn.



Cử nhân Phúc Kiến ngồi đó khoe khoang tâng bốc nhau như xung quanh không còn ai khác, làm sĩ tử các tỉnh lớn khác rất khó chịu, nhưng có bài học lần trước, bọn họ không tiện lên tiếng phản bác, chỉ biết vừa ném tới những ánh mắt bất mãn, vừa nhỏ giọng nghị luận.



- Bính Trọng huynh, văn chương của huynh cực hay, cũng viết ra để trấn áp tên Phúc Kiến không biết trời cao đất dày kia đi.

Trên bàn cử nhân Chiết Giang, mọi người nhìn về một thanh niên vẻ mặt trầm ổn nói:



"Bính Trọng huynh" lắc đầu:

- Có câu văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, mọi người nói văn của ta hay, nhưng bọn chúng cứ nhất định nói văn của hắn hay hơn ta, có cãi mãi cũng không ra kết quả đâu.



Mọi người thấy hắn không muốn ra mặt, đều thở dài nói:

- Nhớ lại khoa thi Bính Thìn, phong quang toàn thiên hạ bị Quỳnh Lâm thất tử của Chiết Giang chúng ta chiếm hết, sao mới qua hai khóa, đã bị người ta cướp đi mất rồi.
Đường Tùng bị chọc giận, nói lớn:

- Sao ta lại không có bản lĩnh đó! Cho ngươi biết, trên đầu ta có người, lớn tới mức ngươi không thể tưởng tượng được.



Nguyên Ngự thầm cười lạnh :" Chẳng qua là Nghiêm đảng chứ gì?" Nhưng bề ngoài tỏ ra rất ngoan cố:

- Nói xuông không phải là bằng cứ.



- Ta có thể trúng tiến sĩ.

Đường Tùng bị hắn dồn ép cho khùng luôn, chỉ vào mặt mình nói:

- Các ngươi cũng biết bản thiếu gia không thích làm văn, nhưng lần này ta nhất định thi đỗ, chẳng lẽ không đủ chứng minh, bên trên ta có người sao?



Thấy nếu mình còn tiếp tục khích bác, Đường Tùng sẽ cắn người mất, Nguyên Ngự bấy giờ mới gật đầu:

- Vậy sao ngươi chứng minh được Nhữ Mặc cũng biết ám hiệu.



Đường Tùng nghĩ :" Không dùng tuyệt chiêu không trấn áp được đám chó đẻ này." Liền cười lạnh:

- Bài văn đầu tiên của hắn kết thúc bằng chữ "dã phu", bài văn thứ hai kết thúc dùng "nhi dĩ hí", bài thứ ba dùng "khởi bất tích tai" kết thúc. Nếu đúng như thế, các ngươi còn gì để nói không?



- Đúng là không còn gì để nói.

Nguyên Ngự nói:

- Nếu đúng là bài văn của hắn đúng như lời ngươi nói, phần kết dùng chín chữ kia, thì hắn tất nhiên đã biết ám hiệu, ta không thể nói gì được.



- Vốn là thế mà.

Đường Tùng đắc ý nói.



- Nghe ta nói hết đã.

Nguyên Ngự khoát tay:

- Nếu sau này bài thi của hắn đưa ra, trên đó không có 9 chữ này thì sao?



- Thì ta thu lại những lời đã nói hôm nay, từ giờ không tìm hắn gây phiền phức nữa.



- Được, quyết định như thế.

Nguyên Ngự gật đầu, không để ý tới hắn nữa, dìu Nhữ Mặc về phòng cũ. Mặc dù sư phụ bảo hắn tới nhà ở, nhưng giờ chuyện xấu Nhữ Mặc làm bị vạch trần, hắn còn mặt mũi nào tới nhà sư phụ nữa.

Mà Nguyên Ngự dù trong sạch, nhưng không thể bỏ lại Nhữ Mặc ở đây một mình, chịu đựng trách móc và khinh bỉ.



Nguyên Ngự biết, chuyện đã tới nước này không thể che dấu được nữa, phải báo cho sư phụ biết xin định đoạt. Vì thế an bài cho Nhữ Mặc xong, liền lập tức viết thư, sai người tức tốc đưa tới ngõ Bàn Cờ.



Thẩm Mặc mau chóng trả lời, bảo hai người bọn chúng cứ yên tâm, tất cả đã có y rồi.



Tối ngày hôm đó, Nhữ Mặc tỉnh lại, nhưng không ăn không uống, mắt cứ nhìn chằm vào cái giỏ đá voi.



Cho tới giờ hắn mới hiểu được ý tứ của sư phụ, đối với một người muốn đường đường chính chính, thì thanh bạch quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.



Mấy ngày tiếp theo, Nhữ Mặc gầy dộc đi, mắt cũng không còn thần thái nữa, nhưng trên đời này không bán thuốc hối hận, trái đắng do hắn trồng xuống, hiện giờ chỉ còn biết chịu đựng thống khổ khôn cùng.