Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 627 : Kết quả

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Chớp mắt một cái đã tới ngày treo bảng, Nguyên Ngự ngay từ sáng sớm tinh mơ đã tới phòng Nhữ Mặc, thấy hắn nằm quay mặt vào tường không nhúc nhích, gọi cũng không đáp.



Nguyên Ngự đẩy hẳn mấy cái, hắn mới quay đầu ra thều thào hỏi:

- Làm gì?



- Hôm nay công bổ bảng rồi, cùng đi nào.

Nguyên Ngự kéo hắn dậy.



- Không đi, ta đi còn có ý nghĩa gì.

Nhữ Mặc ủ ê nói:

- Dù sao ta định sẵn là một kẻ bị người ta thóa mạ rồi.



Chưa nói xong đã nghe "bốp" một tiếng, thì ra hắn bị Nguyên Ngự tát cho một cái đanh gọn.



Ôm cái má nóng rát, Nhữ Mặc không giận mà còn cười:

- Đánh hay lắm, đánh hay lắm, ngươi đánh nữa đi.



Nguyên Ngự túm lấy cổ áo của hắn, siết chặt nắm đấm, nâng lên rồi bỏ xuống:

- Ngươi phụ sự khổ tâm của sư phụ.



Nghe Nguyên Ngự nhắc tới sư phụ, Nhữ Mặc che mặt khóc:

- Trời sinh ta, đất dung ta, vua quản ta, người thân nuôi ta, sư phụ dạy ta. Ta vốn có gan óc lầy đất cũng không báo đáp được một phần vạn, nhưng ta là đồ nghiệt chủng vi phạm pháp luật, phản bội tổ tông, có lỗi với sư phụ, trời chê đất ghét. Tội không thề dung tha. Ta còn mặt mũi nào đi gặp sư phụ nữa?



- Ài, thông minh như ngươi sao lại tự rúc vào đường cùng thế?

Nguyên Ngự thở dài rồi không ngờ bật cười.



Nhữ Mặc nghĩ :" Ta đã thảm thế này rồi, ngươi còn cười được.." Liền kìm nén nước mắt, phẫn hận nói:

- Có gì vui thế, nói thử cho ta nghe xem.



- Nói ra đúng là có thật, lại còn liên quan tới huynh, có muốn nghe không?

Nguyên Ngự vẫn cứ cười.



- Ta thì còn có tin hay chứ?

Nhữ Mặc buồn bã:

- Ta đã thảm thế này rồi, ngươi đừng lấy ra làm trò cười nữa.



- Ai bảo ta lấy ngươi làm trò cười?

Nguyên Ngự vỗ mạnh lên lưng hắn:

- Nhữ Mặc huynh không biết à? Sư phụ đã lên tiếng đính chính giúp huynh, không ai có thể hoài nghi nhân phẩm của huynh nữa.



- Cái gì?

Nhữ Mặc tròn mắt:

- Ai nói với huynh?



- Cần gì ai bảo? Hôm kia khi sư phụ mời tiệc mọi người ...



- Nói dối, hôm đó ta cũng có mặt.

Nhữ Mặc tức thì xìu xuống như quá bóng xì hơi.



Nguyên Ngự kéo hắn lên:

- Huynh nói người không khỏe nên bỏ dở giữ chừng, kết quả không biết chuyện về sau. Khi sắp tan tiệc, sư phụ nói với mọi người, việc làm của huynh, đều là do sư phụ sai khiến, bảo huynh tiếp cận Đường Tùng, là tra rõ có kẻ gian lận trong thi cử hay không...



- Thật sao?


Không lâu sau, lại có tiểu nhị Giang Tây tới, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nói :

- Chúc mừng Tôn lã gia, chúc mừng Tôn lão gia đỗ thứ sáu.



Tôn Ứng Nguyên nghe thế toét miệng cười:

- Ta phải đi tiểu thôi, không phọt hết ra ngoài mất.

Khiến mọi người cười rộ cả lên.



Tiếp ngay đó có tiểu nhị Sơn Đông đi vào báo:

- Lý lão gia, ngài đỗ thứ năm rồi.

Lý lão gia Lý Vấn chính là vị cử nhân Sơn Đông tham gia thi tài hôm đó, cười lớn:

- Bữa cơm hôm nay của các huynh ta trả.

Đương nhiên là nói bàn của hắn, nếu mời cả đại sảnh thì hắn chỉ có nước bán thân trả nợ.



Bên phía Chiết Giang sốt ruột rồi, bọn họ tuy đỗ nhiều nhất, nhưng mười vị trí đầu chưa có ai, chẳng phải là mất mặt.



Đang lo lắng thì tiểu nhị hội quán Chiết Giang tới, khấu đầu với Dư Hữu Đinh:

- Chúc mừng Dư lão gia, ngài được vị trí thứ ba.



Dư Hữu Đinh nghe vậy lập tức kích động, chẳng nghĩ tới reo mừng, mà luôn mồm than thở:

- Nhãn quang của Văn Trường tiên sinh thực sự quá chuẩn.



- Đâu phải mỗi huynh chuẩn.

Lý Vấn bên cạnh lớn tiếng nói:

- Năm người lọt vào mười vị trí đầu chúng ta không phải được các tiền bối hội Quỳnh Lâm dự báo trước rồi sao?



- Đúng thế.

Lời này được nhiều người tán đồng:

- Ngày hôm đó họ dự đoán trúng, đều trúng gần hết rồi, có thể thấy khoa cử Đại Minh ta rất công chính.

Chỉ có nguyên nhân chủ quan hạ xuống mức độ thật thấp, mới có thể đoán đúng được như thế.



Còn hai vị trí cuối cùng, mọi người đều nhìn Trịnh Đường, thầm nghĩ một trong hai vị trí chắc chắn thuộc về hắn rồi. Trịnh Đường cũng trở nên khẩn trương, mau mau tới đi, cho dù xếp thứ hai ta cũng chấp nhận.



Qua thời gian rất lâu, tường chừng dài như cả năm, bên ngoài lại có tiếng bước chân vang lên, nhưng lần này không phải tiểu nhị, mà là cử nhân Phúc Kiến đi xem tình hình đã quay lại.



Hắn vừa vào, lập tức thu hút ánh mắt của toàn bộ sĩ tử Phúc Kiến, mọi người vội hỏi:

- Sao thế, chúng ta có đỗ không?

Người thì hỏi:

- Hai vị trí đầu có người của chúng ta chứ?



Người đó cúi đầu nói nhỏ:

- Có vài người, nhưng ít lắm, hơn nữa không có các vị ở đây.



Lúc này Trịnh Đường chẳng quan tâm tới người khác, kéo áo người đó hỏi gấp:

- Hai người đầu là ai?



- Đứng đầu là Vương Tích Tước, thứ hai là Từ Thời Hành.

Người kia bất mãn nhìn hắn:

- Lần này ngươi trượt rồi, bọn ta cũng xui xẻo theo ngươi.



Trình Đường chết lặng tại chỗ.