Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 628 : Thắng lớn

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Trong hội quán Tô Châu vang lên tiếng pháo tưng bừng, lần thi Hội lần này bọn họ thu được toàn thắng, không chỉ có 20 người có tên trên bảng, mà còn chiếm được hai vị trí đầu!

Chỉ vẻn vẹn một phủ, có thể làm tới mức độ này tuyệt đối có thể đứng ba hạng đầu trong lịch sử khoa cử. Hai nơi khác là Thiệu Hưng của Chiết Giang và Cát An của Giang Tây.



Bất kể như thế nào đây cũng là vinh điệu cực lớn của người Tô Châu, đem tin tức truyền về Tô Châu, nhất định là toàn thành sẽ ăn mình.



Đương nhiên người Tô Châu ở kinh thành lúc này có thể hưởng thụ tự hào đó trước, hội trưởng hiệp hội thương nghiệp Tô Châu, Sài Thủ Lễ lão bản phân hiệu Hối Liên Bắc Kinh càng khải khái cởi hầu bao, mời đoàn hát Côn khúc nổi danh nhất, tìm đại tửu lâu tốt nhất, tổ chức tiệc mừng ...

Thế là tiếng cười nói hân hoan, tiếng "chúc mừng, chúc mừng", vang lên không ngớt, làm người ta hiểu lầm rằng người Tô Châu ăn tết vào cuối tháng hai.



Trong trà lâu hai tầng đối diện hội quan, khách khứa chẳng thể tĩnh tâm uỗng trà, đều thò đều nhìn ra ngoài xem náo nhiệt.



Một gian đơn của trà lâu đó, một trung niên béo trắng đứng ở bên cửa sổ rất lâu mới đóng cánh cửa lại, quay về ngồi bên bàn, cầm chén lên uống ực một cái, nói với một thanh niên nam tử trẻ hơn hắn, tuấn tú hơn hắn rất nhiều:

- Hà hà, Sài lão bản mà đệ mời kia đúng là chịu chơi, hai mươi bàn tiệc lớn, hôm nay chỉ e là phải tiêu tốn bảy tám trăm lượng bạc.



Hai người đó là đôi nhân sĩ rảnh việc, Thẩm Mặc và Từ Vị.



- Chuyện này thì huynh không hiểu rồi.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Số tiền này đáng bỏ, vừa thể hiện thực lực, lại lôi kéo quan hệ, lại đề cao giá trị bản thân, nhất cử tam tiện, tội gì không làm.



- Xem ra đệ rất là đắc ý hả?



- Đệ đương nhiên là đắc ý rồi.

Thẩm Mặc đáo hết sức hiển nhiên:

- Học sinh của mình thi được thành tích tốt, có sư phụ nào không cao hứng cơ chứ?



- Ta không nói tới cái đó.

Từ Vị nhìn thật kỹ khuôn mặt vĩnh viễn ôn hòa của Thẩm Mặc:

- Ta cảm thấy cảnh giới của đệ lại đề cao rồi.



- Thế là sao?

Thẩm Mặc ung dung nhấp một ngụm trà, hỏi.



- Trước kìa à, đệ mặc dù lợi hại, chơi người khác rất tàn nhẫn, nhưng mỗi lần phí rất nhiều công sức, giết địch một nghìn tự tổn hại tám trăm. Ta nhìn mà mệt thay cho đệ.



Thẩm Mặc xoa mặt, cười xấu hổ:

- Huynh đang khen hay là đang nói xấu đệ đấy?



- Đương nhiên là khen rồi.

Từ Vị giơ ngón cái lên:

- Cảnh giới của đệ thăng tiến quá nhanh đấy. Hiện giờ giết người không lộ chút vết tích nào, hành cho bao nhiêu kẻ chết đi sống lại, nhưng lại không một ai cho rằng là đệ làm.

Rồi vờ vờ vịt vịt cảm thán:

- Xem ra ta cũng nên học tập Lão Tử rồi.


Thẩm Mặc đành cười lảng đi:

- Mã Tử từng viết: Người trẻ tuổi mắc sai lầm, thượng đế cũng tha thứ mà. Huynh đừng mãi tóm lấy chuyện này nữa ... Ngày tháng còn dài mà, có thời gian sẽ khảo nghiệm hắn thêm lần nữa, nếu dám hai mặt, đệ quyết không tha.



- Đệ biết là tốt rồi, ta chỉ nói thế thôi ... À phải đệ suốt ngày nói Mã Tử, Mã Tử. Rốt cuộc là nhà hiền triết nào? Nghe lời ông ta thô sao ấy.



- Cái này à.

Thẩm Mặc sắc mặt quái dị:

- Là tây triết.



- Triết nhân Tây Vực?



- Tây hơn nữa.



- Ba Tư?



- Tiếp tục tây nữa.

Thẩm Mặc ung dung nói:

- Ở cực tây Châu Âu, từng có nền văn minh chói lọi, những bậc thánh hiền như Tô Cách Lạp Đề (Socrate), Á Lý Sĩ Đa Đức (Aristotle ), Bách Lạp Đồ (Plato ), chẳng hề thua kém Khổng Mạnh của Hoa Hạ ta.



- Vậy mấy vị Tô Tử, Á Tử, Bách Tử đó có danh tác gì?

Từ Vị hứng thú hỏi, hắn rảnh rỗi chỉ biết đọc sách, nhưng càng học nhiều càng thấy văn nhân Hoa Hạ bị sa lầy trong vũng bùn Khổng Mạnh, thiếu tinh thần tiến lên, sớm đã không xem nổi sách Khổng Mạnh nữa rồi.



- Đệ chẳng qua chỉ nghe đồn thổi thôi.

Thẩm Mặc nhớ ra một chuyện:

- Đi theo gia quyến của đệ tiến kinh còn có mấy truyền giáo sĩ phương tây, tới lúc đó đệ hỏi giúp huynh xem bọn họ có mang theo loại sách đó không?



- Truyền giáo sĩ?



- Tức là hòa thượng Tây Dương.

Thẩm Mặc gãi đầu:

- Có điều người ta tin thượng đế, không phải Như Lai.



- Chính là vị thượng đế trẻ hay tha thứ cho người khác mà Mã Tử nói ấy hả? Người đó rất hòa ái.



- Ông ta đấy. Tất cả Hồng Mao quỷ đều tin.



- Thế thì toi rồi..

Từ Vị bĩu môi:

- Nhiều tên Hồng Mao Quỷ làm hải tặc như thế, ta thấy thượng đế của bọn chúng chỉ là sói xám đội lốt cừu.