Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 629 : Đường nào đây?

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Khi biết được tin đám môn nhân của mình toàn quân bị diệt, Nghiêm Thế Phiên đang hoang dâm giữa ban ngày, hắn quát thảo đuổi đám vũ kỹ trần như nhộng đi, loạng choạng nhảy xuống giường, kích động gầm lên:

- Tìm tên Mậu Trung đó tới đây cho ta.

Mậu Trung chính là tên của Viên Vĩ.



Hiện giờ Nghiêm các lão ngày đêm ở trong Tây Uyển, Nghiêm phủ hoàn toàn thành thiên hạ của Nghiêm Thế Phiên, nghe lời Tiểu các lão, đám hạ nhân chạy tới đít xì khói tới nhà Viên Vĩ.



- Tên họ Viên kia, con mẹ nó, thấy thuyền lão tử đi ngược gió, nên muốn đổi thuyền khác à?

Nghiêm Thế Phiên vừa mặc bừa y phục lên người, vừa xả họng chửi bới:

- Tưởng cánh mình mạnh rồi, muốn bay riêng à, lão tử sẽ bóp chết ngươi...



Một loạt lời thô tục bẩn thỉu tuôn ra, làm đám môn nhân bồi tiếp hắn hắn dâm loạn cúi đầu xuống, bọn chúng toàn là quan viên nhỏ tứ ngũ phẩm, sao dám tùy tiện bình phẩm Viên thượng thư đang như mặt trời chính ngọ.



Nửa canh giờ sau, hạ nhân quay về báo cáo:

- Viên bộ đường không có nhà.



- Hôm nay không phải hưu mộc, ông ta đi đâu.

Con mắt duy nhất của hắn án lên vẻ tàn bạo.



- Đi ... Đi ...

Tên hạ nhân đó cứ ấp a ấp úng.



- Có rắm thì mau đánh đi.

Nghiêm Thế Phiên cầm chén ném mạnh, trúng ngay trán người đó, tức thì máu tươi lai láng, hạ nhân đó khóc gào:

- Tới nhà Từ các lão rồi ...

Nói xong ôm đầu co mình lại, đợi trận đòn tàn tệ hơn của Tiểu các lão.



- Cái gì?

Sắc mặt Nghiêm Thế Phiên tức thì trắng bệch, không nổi khủng đánh người, ngồi phịch xuống giường, hai mắt thất thần:

- Thật thế sao?



Hạ nhân dè dặt nói:

- Tiểu nhân đã xác minh rồi, Viên bộ đường đúng là tới nhà Từ Giai.



- Xem ra là thật rồi...

Nghiêm Thế phiên không còn sức để nổi giận nữa, phất tay:

- Các ngươi lui đi.



Đám mèo mả gà đồng nói nhỏ:

- Chúng tôi ở lại bồi tiếp Tiểu các lão.



- Xéo.

Nghiêm Thế Phiên rống lên, làm đám đông hoảng loạn chạy sạch, hắn nằm ngửa ra giường, lầm bẩm:

- Kẻ bỏ ta đi chẳng thể giữ lại, ngài hôm qua mãi chẳng còn ...

Mặt ngoài vẻ hung tợn ra, còn không che giấu được lạc lõng và sợ hãi.



Nghiêm Thế Phiên xưa nay luôn cuồng vọng tự tin, khi thủ hạ đại tướng liên tiếp rớt đài, cũng chẳng có chút bi thương nào. Sao lại vì một Viên Vĩ không thân thiết gì mà xuống tinh thần như thế?

Nguyên nhân người này, cùng người đại biểu sau lưng ông ta, là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của hắn.


- Hôm nay ta đợi ngươi ba canh giờ.

Nghiêm Thế Phiên đưa ba ngón tay ngắn ngủn ra:

- Lão tử sắp năm mươi rồi, chưa bao giờ đợi ai lâu như thế.



- Hạ quan đáng chết ...

Viên Vĩ tát mình hai cái:

- Có điều hạ quan thực sự không biết hôm nay đại nhân sẽ tới, nếu không cho dù là Phật Tổ mời cũng ngàn vạn lần không ra ngoài.



- Như Lai Phật Tổ mời cũng không đi?

Nghiêm Thế Phiên tức thì nổi giận, châm chọc:

- Xem ra trong lòng ngươi, vị Từ sư phụ đó còn lợi hại hơn Như Lai Phật Tổ.



- Không có chuyện đó, không có ...

Viên Vĩ phủ nhận hết:

- Hạ quan tới nhà Từ các lão, chẳng qua là ăn bữa cơm rau mà thôi.



- Cơm rau mà thôi.

Nghiêm Thế Phiên vểnh râu trợn mắt, nước bọt phun cả lên mặt Viên Vĩ, rống lên:

- Là ăn cơm nhập bọn chứ gì! Ngươi làm môn nhân của ta thi trượt hết, nhưng lại chọn hai đứa học sinh của Thẩm Mặc vào hai vị trí đầu, còn vô số môn nhân Từ đảng thi đỗ! Vốn là thứ cho ta, lại thành công đầu cho ngươi đi thay phe đối cánh.

Nghiêm Thế Phiên mắt trợn to như cái chuông, nhìn ông ta trừng trừng:

- Ngươi đừng có quên, kẻ hai chủ xưa nay chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp! Giúp Từ Giai hạ bọn ta, cái ghế trong nội các cũng không tới lượt ngươi đâu.



- Oan uổng quá tiểu các lão.

Viên Vĩ kêu trời:

- Là Từ các lão mời, hạ quan phải tới đối phó cho có, chỉ uống rượu tán gẫu, không nói chút gì hữu dụng, đâu ra phản bội gì cơ chứ.



- Không có là tốt nhất.

Nghiêm Thế Phiên cười lạnh:

- Ngươi đừng có quên ai đưa ngươi lên.



- Hạ quan không quên, là tiểu các lão..



Nghiêm Thế Phiên vỗ vỗ đỉnh đầu ông ta:

- Ta có thể đưa ngươi lên, cũng có thể kéo ngươi xuống, dẫm nát ngươi.



- Vâng..

Viên Vĩ cúi đầu xuống.



Tiểu các lão rất hài lòng với thái độ của ông ta, mặc dù sắc mặt Viên Vĩ khó coi, nhưng hắn cho rằng là vì rượu gây ra. Phát uy xong, cuối cùng nói ra dụng ý chuyến đi này:

- Ta có một thứ, đã soạn sẵn cho ngươi, theo đó mà làm.

Nói xong lấy trong lòng ra một thứ vỗ lên bàn, rồi đi thẳng.



Viên Vĩ nhìn kỹ, chỉ thấy một phong thư viết :" Thần Viên Vĩ hặc Trương Cư Chính cuồng vọng làm trái chức trách!" Ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm:

- Thế này chẳng phải dồn ta vào đường cùng sao?