Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 63 : Trường học họ Thẩm trong truyền thuyết (3)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Nghe nói ai cũng có phần, đám học sinh mặt mày ủ dột, nhưng không một ai dám lên tiếng, đều ngoan ngoãn dải giấy mài mực, chuẩn bị viết chữ.



Nhưng lại nghe Thẩm Luyện trầm giọng nói:

- Vừa rồi ai không ngồi ở chỗ thì giờ đứng hết lên.



Thẩm Tương, đám Thẩm Trang đều thành thật đứng dậy, Thẩm Kinh cũng kéo Thẩm Mặc, hai người cùng đứng lên.



- Giỏi lắm, lại là mấy đứa các ngươi.

Thẩm Luyện mặt lạnh tanh:

- Còn thêm một khuôn mặt mới... Nếu như không muốn ngồi thì hôm nay cứ đứng mà nghe giảng đi.

Nói rồi ánh mắt chuyển xuống sách, không nhìn bọn họ thêm lấy một cái.



Bất lực đứng ở hàng cuối cùng, nhìn đám học sinh cúi đầu viết chữ, trong lòng Thẩm Mặc trào dâng cảm giác hoang đường:" Con bà nó, không ngờ ta lại bị phạt đứng."



Tám chữ viết một trăm lần, còn phải tỉ mỉ cần thận, nếu cẩu thả thì phải viết lại. Đây là một việc khổ sai phí thời gian phí công sức, phải mất nửa canh giờ, một học sinh tuổi khá cao mới cung kính trình lên tiên sinh. Mặc dù cánh tay tê dại, nhưng không dám có chút lộn xộn nào.



Thẩm tiên sinh xem từng chữ một mới đặt qua một bên, nói:

- Đọc sách tiếp đi.



Học sinh kia vội vàng cung kính vâng lời, quay về chỗ ngồi lấy sách ra, là một quyển Đại Học, hắn lại thấp thỏm đi tới. Cung kính đặt sách trước bàn tiên sinh, nói:

- Tiên sinh, hôm qua vừa học tới chương "kinh".



- Đọc.

Thẩm tiên sinh khẽ gật đầu.



- Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện...

Học sinh kia chắp tay sau lưng, đầu lắc lư kéo dài giọng bắt đầu đọc. Mấy câu đầu còn hết sức lưu loát, nhưng tới "vật cách nhi hậu tri chí, tri chí nhi hậu ý thành..." Thì bắt đầu ngắc ngứ, đợi tới khi đọc xong "quốc trì nhi hậu thiên hạ bình." Thì hoàn toàn cứng họng, ấp a ấp úng như gà mắc tóc, đọc không ra nổi một chữ.
- Tan học đi.



Đám học sinh cũng không dám giải tán ngay, mà cùng đứng dậy cúi đầu đồng thanh:

- Tạ ơn tiên sinh, mời tiên sinh đi trước.



Thẩm tiên sinh đứng dậy, liếc nhìn mấy kẻ bị phạt đứng một cái, rồi cất bước bỏ đi.



Đám học sinh lúc này mới tranh nhanh chạy ra khỏi học đường, tới nhà ăn nhỏ ăn cơm.



Thẩm Mặc cũng muốn chạy đi, nhưng lại bị Thẩm Kinh giữ lại:

- Ngươi muốn đi đâu?



- Không thấy bọn họ chạy hết rồi à?

Thẩm Mặc sốt ruột:

- Còn không đi tới canh cũng chẳng có mà húp.



Thẩm Kinh dở khóc dở cười nói:

- Tiên sinh còn chưa cho đi, ai dám đi chứ?



Thẩm Mặc thở dài, cảm thấy hai chân tê dại, muốn ngồi xuống nhưng thấy người bên cạnh đều đứng đàng hoàng, chỉ đành dựa lưng vào tường, cố đứng cho thẳng, lẩm bầm:

- Làm sao mà chịu nổi đây...



Thẩm Mặc khẽ nói:

- Ngày mai chúng ta trốn học đi.



Thì ra Thẩm tiên sinh có một điều lạ, đó là tuyệt đối không điểm danh, học sinh muốn học thì tới, không muốn học thì thôi, ông ta sẽ không truy cứu. Chỉ có một điều, đã qua cái cửa này, là phải giữa nghiêm quy củ, không được có chút sai lệch nào.