Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 635 : Chim én trở về

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Mặt trời ngả về phía tây, ánh chiều ta chiếu đỏ bốn phương, trên cầu Ngân Đĩnh, có hai nam tử sóng vai tản bước, bóng kéo dài xa tít đằng sau.



Nói là sóng vai không đúng lắm, người trẻ tuổi đi tụt lại nửa người, làm lão giả một mình đi trước, lại không phải tốn công quay lại nhìn mình.



Lão giả là Từ Giai, kết thúc một ngày bận rồi, cuối cùng có được nhàn hạ hiếm hoi, ông ta hít sâu không khí trong lành, nói với nam tử bên cạnh:

- Thái Nhạc, ngươi có nhân tuyển chưa?



- Nhân tuyển thì có vài người, song đám Ngô Thời Lai vẫn còn trong ngục, lại đẩy người khác vào lò lửa, học sinh không nỡ.

Trương Cư Chính thở dài.



- Đừng lo, lần này chúng ta thắng được.

Từ Giai lắc đầu.



- Thế sao? Sư phụ, người tìm được tội chứng của Nghiêm đảng rồi à?

Trương Cư Chính mắt sáng lên.



- Tội chứng của bọn chúng sách viết không hết, chỉ là trước nay người ta coi như không thấy mà thôi. Có điều chuyện này liên quan tới tẩm cung của hoàng thượng, không tra không được.



Trương Cư Chính thầm nghĩ :" Xem ra trước kia sư phụ phê duyệt dư cho xây dựng tam đại điện, là đào hố bẫy Nghiêm Thế Phiên", vì thế tán thưởng:

- Lão sư tính toán kín kẽ, Nghiêm Đông Lâu khó lòng chạy thoát.



Sắc mặt Từ Giai không lạc quan:

- Nghiêm Thế Phiên tự cho mình là kỳ tài thiên hạ, mặc dù có hơi khoác lác. Nhưng là kẻ khó dây nhất Đại Minh, không thể sơ xuất xem thường, chỉ cần ngươi cho một khe hở là hắn thoát ngay.



- Học sinh hiểu rồi.

Trương Cư Chính gật đầu:

- Hộ khoa đô cấp sự trung Cố Chương Chí, Công khoa cấp sự trung Vương Hi Liệt, giám sát sát ngự sự Bàng Thượng Bằng, Trâu Ứng Long đều có thể gánh vác trọng trách này.

Từ Giai bồi dưỡng Trương Cư Chính, quan trọng nhất là giao nhân mạch của mình cho hắn tiếp nhận, một khi Từ Giai nghỉ hưu, nếu không có gì bất ngờ, những người này đều sẽ nghe lời Trương Cư Chính.



Từ Giai khẽ nhẩm lại mấy cái tên đó, một lúc hỏi:

- Trâu Ứng Long là tiến sĩ khoa Bính Thìn phải không?



- Sư phụ trí nhớ thật tốt, người này rất háo thắng, có chí lớn, lại lớn gan, đủ để nhận trọng trách.



- Ừ, ngươi đưa tài liệu cho hắn, để hắn viết tấu sớ cho ta xem sao.

Từ Giai cười thần bí.



- Vâng.



~~~~~~~~~~~~~~~



Trời đã chập tối, Nghiêm phủ ngừng ca múa, không khí nặng nề u ám.



Nghiêm Tung bị đưa về nhà dưỡng lão, ngửa mặt nằm trên ghế dài, thất thần nhìn xà nhà. Từ khi về tới nhà, lão ta không ăn không uống, thậm chí không nhúc nhích, cứ giữ nguyên tư thế đó, chỉ có ngực hơi nhấp nhô còn chứng minh lão ta vẫn sống.



Nghiêm Thế Phiên bực bội ngồi bên cạnh, vẫn không ngừng trách móc lão, sao có thể phạm sai lầm ấu trĩ như thế? Chẳng phải là tự tìm cái chết sao?



Nghiêm Tung không muốn giải thích, cũng lười phản bác, lão ta cảm thấy mệt thật rồi, bản thân không cố được nữa, càng cố chỉ càng phạm nhiều sai lầm, tới chút thánh ân cuối cùng cũng mất.



Nghiêm Hồng đứng bên cạnh thấy khó chịu, nói:

- Cha nói bớt vài câu đi, gia gia tuổi đã cao như vậy rồi, sức khỏe lại không tốt .



- Lão tử cần ngươi quản à?

Nghiêm Thế Phiên đang đầy một bụng tức muốn kiếm chỗ xả hận, vung tay tát cho nhi tử nổ đom đóm. Nghiêm Hông ôm mặt không dám nói nữa.

Nhưng Nghiêm Thế Phiên khó khăn lắm mới kiếm được chỗ phát tiết, đâu dễ buông tha, dùng đủ lời lẽ bẩn thỉu ô uế của mụ bán hàng đanh đá, xỉ nhục nhi tử của chính mình, hơn nữa càng chửi càng khó nghe.



Nghiêm Tung không nhịn được nữa, quát:

- Nghiêm Thế Phiên! Ngươi giỏi thật đấy, mắng già chửi trẻ, ngươi là hổ trong Nghiêm gia đấy à?



Nghiêm Thế Phiên bấy giờ mới ngừng chửi:

- Chẳng qua vì con sốt ruột, chuyện này truyền đi, đám hay ngả nghiên khẳng định càng dao động, chúng ta phải nghĩ cách vãn hồi thế cục mới được.
- Trước kia các ngươi lười biếng cũng được.

Thẩm Mặc giáo huấn hạ nhân:

- Nhưng hiện giờ phu nhân phu nhân trở về rồi, các ngươi phải biết phu nhân là nhân vật rất đáng sợ, nếu vì chỗ nào đó có bụi, chỗ nào đó lau rửa không sạch, bị phạt, thậm chí là bị đuổi, ta không nói giúp được các ngươi đâu.



Đám hạ nhân thầm nghĩ :" Có ai lại đi nói lão bà của mình như vậy? Chẳng nhẽ phu nhân là hổ à?" Nhưng ai cũng hoảng sợ, vội xua tan cơn buồn ngủ, xách nước lấy khăn, cầm chối quét dọn, làm việc vô cùng tử tế.



Thẩm An cũng cầm chổi chui vào gầm giường trong thư phòng của Thẩm Mặc, lôi ra một đống xương gà, xương cá, vỏ hạt dưa v..v..v...



Thấy ánh mắt Thẩm An nhìn mình bất thường, Thẩm Mặc thở dài bất lực, y là người sạch sẽ, nhưng lại vì Từ Vị gánh cái tội danh bẩn thỉu bừa bộn.



Thẩm Mặc tức giận hỏi:

- Tên gia hỏa đó đâu rồi?



- Còn đang ngủ, Từ đại nhân ngủ giỏi lắm, bên ngoài có sấm nổ cũng chẳng nghe thấy.



- Hắn quen rồi mà, sấm nổ cũng chẳng bằng tiếng ngày của hắn.

Thẩm Mặc hầm hừ:

- Việc ở đây ngươi giao cho người khác, ngươi gọi hắn dậy đi, sau đó dẫn mấy nha đầu sửa soạn cho hắn ... Dựa theo tiêu chuẩn tân lang nhé.



Thẩm Mặc thắc mắc:

- Làm gì ạ.



- Ngươi quản nhiều vậy làm gì?

Thẩm Mặc lườm hắn.



- Không phải, nếu tiểu nhân không có lý do, với tính cách của Từ đại nhân, thế nào cũng đuổi tiểu nhân ra ngoài.



- Đúng vậy ...

Thẩm Mặc gật gù, nghĩ một lúc rồi nói:

- Ngươi đọc cho hắn hai câu thơ.



- Câu gì?



- Thải tụ ân cần phủng ngọc chung, ca tẫn đào hoa phiến ảnh phong... Nhớ kỹ chưa?



*** Nói chung tả cảnh hai người bao năm chia cách gặp lại, cứ ngỡ như trong mơ.



- Vâng nhớ rồi.

Thẩm An gật đầu, đi thật nhanh, sợ trì hoãn một lúc là quên mất. Dọc đường còn nhẩm đi nhẩm lại. Tới ngoài gian phòng Từ Vị gõ cửa, nói với Từ đại tài tử mắt nhắm mắt mở:

- Thái du ngân cần bằng hữu chủng, cát tẫn đào hoa phiến ngạnh phong.



*** Rau cần dầu cải như bằng hữu , cắt hết hoa đào đón gió đông.



- Cái quỷ quái gì đấy hả?

Từ Vì tức tới xì khói, đuổi hắn ra ngoài.



Thẩm an vội nói:

- Là thơ của lão gia nhà tiểu nhân.



Từ Vị ngẩn ra, nhưng vẫn nói:

- Vậy thì đi mà tham khảo với lão gia nhà ngươi, đừng quấy rầy ta ngủ.

Nói xong đóng cửa đánh rầm, làm cánh cửa đập vào mũi Thẩm An.



Thẩm An ôm mũi, nước mắt chảy ra, ủy khuất nói:

- Đã bảo mà, thế nào cũng bị đuổi ra, đọc thơ có tác dụng gì, phải đọc chú ...

Nhưng cũng không thể cứ thế trở về, đang định gõ cửa thì cửa bật mở, tên béo xông ra xô ngã Thẩm An gầy còm.



- Có phải ngươi nói: "thải tụ ân cần phủng ngọc chung, ca tẫn đào hoa phiến ảnh phong?"

Từ Vị hét ầm lên.