Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 637 : Vô đề

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Thông Châu tháng ba, gió xuân mơn man, xua đi mùa đông u ám, mang tới bầu trời trong xanh rực sỡ, làm hai bên bờ Vận Hà, ríu rít tiếng oanh ca yến vũ tươi vui.



Gió thổi tới, kèm theo tiếng chuông êm tai, đó là tiếng chuông tháp cổ sừng sững trong thành.

Dù trong mùa đông rét muốt, nghe được tiếng chuông này, cũng làm người lữ hành bôn ba đường xa thấy người nhẹ nhõm, vì nghe thấy nó, là biết cuộc hành trình sắp kết thúc.



Thẩm Mặc đứng trên bến tàu, ra sức vẫy tay với những người trên thuyền y móng nhớ từng ngày, chẳng có chút vững vàng của mệnh quan triều đình.



Vừa thấy Thẩm Mặc, nước mắt Nhược Hạm liền rơi xuống, nhưng thuyền dần dần cập bến, nàng sao có thể mất thể thống của chủ mẫu trước mặt hạ nhân, lấy khăn tay lau nhẹ nước mặt, ra sức kiềm chế, giữ nghi dung cần có của một vị tứ phẩm cáo mệnh phu nhân.



A Cát và Thập Phần cũng nhìn thấy Thẩm Mặc rồi..

Vì không tới mức xảy ra thảm kịch nhân gian "cha con gặp nhau lại không quen biết." Thẩm Mặc cố y mặc trang phục chia tay năm ngoái, ngay cả khăn quấn đầu cũng là của năm ngoái ...

Hiển nhiên y coi thường trí tuệ của nhi tử bảo bối, hai tên tiểu gia hỏa nhìn một cái là nhận ra ngay, ở trên thuyền vẫy tay lia lịa, chỉ Thẩm Mặc hét lớn:

- Cha ơi, cha ơi.



Nhu Nương thì bế Bình Thường lùi ở đằng sau một chút, nói nhỏ:

- Đó là phụ thân mà con hay nói đó, lát nữa phải gọi cha nhé.



Thuyền cập bến, thuyền phu ném giây thừng ra, đợi người trên bờ buộc chặt, thả hai cái thang có tay vịn xuống, vì thế có thể đi như đi trên đất bằng.



A Cát và Thập Phân liền reo hò chạy lại, làm Thẩm Mặc hoảng sợ, vừa chạy vừa gọi:

- Đừng chạy đường chạy...

Tới nơi vội ôm hai con khỉ nghịch ngợm vào lòng.



Không ngờ hai tên tiểu gia hỏa chạy quá nhanh, y lại không đứng vững thế là ngã phệt mông xuống đất.



Thấy đại nhân tư thế bất nhã, thị vệ và thuyền phu trên thuyền vội quay đầu đi, nhưng tiếng cười khúc khích khó tránh khỏi.



Thẩm Mặc cũng thấy mất mặt lắm, nhưng A Cát và Thập Phân đều vươn tay ra vừa ôm lấy cổ y vừa kêu "cha, cha" lại ra sức thơm vào hai bên má, thế là y bỏ hết ý nghĩ dung tục, chỉ còn lại nụ cười hạnh phúc thuần túy.



Thân thiết với hai đứa tiểu quỷ một hồi, Thẩm Mặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nhược Hạm kiều diễm như hoa sen trong nước, đột nhiên y có chút ngượng ngập:

- Nàng về rồi.



Nhược Hạm biết y chột dạ, nhưng trước mặt người ngoài, đương nhiên phải giữ thể diện cho y, liền khẽ nhún eo thi lễ:

- Làm phiền lão gia phải ra đón.



Thẩm Mặc thấy Nhược Hạm khách khí với mình, biết ngay nàng nhất định sẽ tính nợ sau, liền cười ha hả:

- Phu nhân đi đường vất vả rồi, mau lên bờ nghỉ đi.

Rồi hướng về đứa bé trong lòng Nhu Nương, cười toét miệng:

- Bình Thường, lại đây cho cha bế nào.



Nhu Nương vội đưa Bình Thường về phía trước, nhưng dù sao Bình Thường là đứa bé chưa tới hai tuổi, có lẽ tưởng rằng nương thân muốn tặng nó cho người khác, ôm chặt lấy cổ Nhu Nương không chịu buông, còn bất an giãy dụa, khóc toáng lên.



Nhu Nương tức thì bối rối, xin lỗi Thẩm Mặc:

- Đứa bé này suốt ngày gọi tìm cha, vậy mà gặp mặt lại không nhớ.



Thẩm Mặc nghĩ : "Rốt cuộc thảm kịch nhân gian vẫn xảy ra rồi." Cười gượng:

- Không sao, trẻ con sợ người lạ là rất bình thường, qua vài ngày nữa là quen thôi.

Nói rồi lấy sức bế cả A Cát và Thập Phần lên, đặt chúng lên vai nói:

- Chúng ta đừng cản đường nữa, mọi người còn phải chuyển đồ đạc.

Thế là cả nhà xuống thuyền, đợi an bài vợ con trên lên ngựa xong, Thẩm Mặc quay đầu lại, thấy Từ Vị còn đang si dại nhìn lên thuyền.



Y vừa định tới xem, thì bị Nhược Hạm gọi lại, nói nhỏ:
Nhược Hạm như trút được gánh nặng:

- Thiếp sắp bị hai thằng nhóc làm bực chết rồi, vừa đúng lúc người làm cha chàng có thời gian rảnh, bỏ thêm thời gian giáo dục chúng đi, hai vị gia gia chiều chúng thái quá ...

Nhắc tới hai thằng quỷ nhỏ, Nhược Hạm lập tức mất hết ôn nhu, ấm ức nói:

- Thiếp sắp tức thành bà già rồi.



Thẩm Mặc vội an ủi phu nhân:

- Cứ giao hết cho ta, nàng an tâm được rồi.

Nhớ ra chuyện gì, hỏi có chút khẩn trương:

- Khi ở trên đường đi, ta hỏi hai vị phu thân đại nhân gần đây ra sao, nàng cứ ấp a ấp úng , chẳng lẽ có ai bị bệnh.



- Đều không phải, cả hai lão nhân gia xương cốt thân thể còn tốt lắm, ăn được ngủ được, cả ngày vui vẻ, hoàn toàn không có chuyện gì.

Nhược Hạm nói nhỏ:

- Có điều, công công có chuyện muốn trưng cầu ý kiến của chàng...



- Nàng nói đi, cha muốn gì?



- Cha thiếp nhờ thiếp chuyển lời cho chàng đấy. Người nói công công chưa tới 50 tuổi, ngày tháng sau này còn dài, sống một thân một mình không khỏi quá thế lương.



Thẩm Mặc gật đầu:

- Ta biết rồi, cha ta muốn tục huyền chứ gì?



- Không phải là tục huyền, chỉ là muốn thêm phòng nhỏ thôi, công công tựa hồ có người trúng ý, chỉ đợi nàng gật đầu.



Thẩm Mặc biết đó là hậu quả năm xưa mình phản đối quá kịch liệt. Những năm qua y nghĩ thông rồi, lão nhân gia vui vẻ quan trọng hơn bất kỳ việc gì, còn về cảm thủ của bản thân, thậm chí rắc rối trong tương lai đều có thể khắc phục được. Liền thống khoái đồng ý:

- Ngày mai ta sẽ viết thư cho cha ta, người trúng ý ai thì cứ thu, nạp mấy phòng thiếp ta cũng không quản.

Rồi lại hỏi:

- Nhạc phụ đại nhân có suy nghĩ này không? Nếu là có thì làm cùng tốt biết bao.



- Cha thiếp sắp bảy mươi rồi...

Nhược Hạm lườm chồng:

- Làm gì có ai thương trượng nhân kiểu như thế.



- Có vấn đề gì đâu? Người ta 80 còn sinh được con cơ mà.

Thẩm Mặc ha hả:

- Tốt nhất là sinh thêm con trai con gái, để lão nhân gia bớt cô đơn.



Nhược Hạm không chịu giãy dụa:

- Cha thiếp sức khỏe không tốt, chàng đừng có bày ra chủ ý xấu.

Té ra nàng cũng không chấp nhận.



- Được, được , coi như ta chưa nói.

Thẩm Mặc đầu hàng:

- Đừng vặn vẹo nữa, nếu không là xảy ra chuyện đấy.



- Muốn xảy ra chuyện đấy...

Nhược Hạm mắt lim dim nói, thì ra nàng lại động tình rồi.



- Ta sợ nàng sao.

Thẩm Mặc trừng mắt lên, ngâm thơ:

- Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu, dù sao ngày mai cũng chẳng cần dậy sớm.

Lại một phen mây mưa ân ái, tất nhiên không thể nói kỹ.