Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 646 : Khốn cảnh của kẻ tù tội

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Phương đông hơi lộ ra màu trắng bạc, tiếng bàn tính vang lên suốt đêm cuối cùng cũng ngừng lại vào lúc gà gáy lần đầu.



Thẩm Mặc không biết đã ngủ lúc nào, khi tiếng gõ châu với tiết tấu rất mạnh dừng lại thì y mới thoáng tỉnh giấc, nhìn mình đã cởi giày nằm ngủ trên giường phòng trong, trên người còn đắp chăn. Y dụi mắt, cách bức rèm che thấy được bóng lưng của Nhược Hạm đang ở gian ngoài, đang nói cái gì với mấy nữ tử tính sổ sách.



Thẩm Mặc trong lòng đã hiểu bảy tám phần, đêm qua thấy y buồn ngủ, Nhược Hạm liền lừa ý nói rằng nàng học được một loại phương pháp xoa bóp đầu có thể đề thần thanh não, cả đêm không buồn ngủ. Thẩm Mặc nghe vậy đại hỉ liền nằm xuống để cho Nhược Hạm biểu hiện một phen, ai ngờ bị nàng vừa nhẹ nhàng xoa lên đầu thì rất nhanh đã chìm vào ngủ say.



Suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả, trong lòng Thẩm Mặc chợt thấy ấm áp, trên mặt cũng nóng lên, thầm nghĩ: Rõ ràng ta mới là người bị hại, nhưng lại thành người duy nhất ngủ say như chết. nghe bên ngoài sắp kết thúc, sợ bị mấy nữ tử ấy chê cười, vì vậy y tiếp tục giả bộ ngủ không thức dậy.



Ở gian ngoài, Nhược Hạm nhỏ nhẹ nói với mười nữ tử sắc mặt uể oải đã bận rộn một đêm:

- Mọi người vất vả rồi, tối nay không còn việc của các ngươi nữa, đợi lát nữa đến chỗ Thẩm An, mỗi người lãnh 10 lượng bạc, ta sẽ cho mọi người nghỉ thêm ba ngày để nghỉ ngơi.



Bọn nữ tử tuy lương rất cao, tiền lương mỗi tháng 20 lượng, hiện tại thoáng cái đã được thưởng tới nửa tháng lương thì đương nhiên hết sức hài lòng, vì vậy nhỏ giọng tạ ân, vô cùng cao hứng đi ra ngoài.



Đợi họ ra ngoài hết rồi Nhược Hạm mới chỉnh lý lại sấp giấy trên bàn, cầm trong tay rồi cẩn thận vén rèm lên, thấy Thẩm Mặc còn đang ngủ say, chăn đã bị đá qua một bên, nàng bèn nhẹ nhàng đi qua, khom lưng muốn đắp chăn cho Thẩm Mặc. Ai ngờ y lại mở mắt cười gian với mình, còn chưa có kịp phản ứng thì Nhược Hạm đã bị y kéo ôm chặt vào lòng.



Nhược Hạm đầu tiên là xấu hổ, lại nghe y ở bên tai mình ôn nhu nói:

- Cảm ơn nàng, vất vả cả đêm chắc mệt chết rồi.



Nhược Hạm chịu không nổi nhất là loại dỗ ngon dỗ ngọt không lưu tâm này, tức thì tay chân vô lực, chỉ nghĩ cùng y dính sát vào nhau. Đương nhiên, trước khi nhắm mắt hưởng thụ cảm giác ôn tồn này chỉ chốc lát, nàng vẫn dùng ánh mắt nhìn ra cửa gian ngoài, thấy đóng chặt mới yên tâm.



Thời gian ngọt ngào luôn trôi qua nhanh, đảo mắt gà đã gáy lần ba, Nhược Hạm sợ y bị lỡ việc công nên dùng nghị lức rất lớn đứng dậy khỏi người y và nói:

- Lão gia dậy rửa mặt chải đầu đi, ăn chút điểm tâm rồi tiến cung.



Thẩm Mặc lại không hề nóng vội, hai tay ôm sau đầu, mỉm cười nói:

- Nói như vậy, nan đề của vi phu đã được phu nhân giải quyết rồi?



- Đại lão gia phân phó, thần thiếp nào dám chậm trễ?

Nhược Hạm khẽ cười một tiếng, đem sấp giấy kia đưa đến trước mặt Thẩm Mặc:

- Toàn bộ khoản tiền xuất nhập đều đã liệt kê ra đây, lão gia phải đi hỏi những kẻ đó, mang hết tiền của triều đình đến nhà mình, lẽ nào không sợ bị báo ứng sao?



Thẩm Mặc tiếp nhận sấp giấy đó rồi tỉ mỉ xem, chẳng mấy chốc sắc mặt liền hết sức nghiêm túc, xem xong mới thở dài nói với Nhược Hạm:

- Có thứ này, có thể đưa Nghiêm đảng xuống đài rồi.



~~



Sáng Gia Tĩnh không có tảo triều, sự vụ thông thường đều là quân thần thông qua chỉ dụ cùng tấu chương, tiến hành văn bản giao lưu, chỉ có gặp phải một số việc rất quan trọng, hoặc là yêu cầu ngay mặt câu thông thì các đại thần mới có thể tới Tây Uyển cầu kiến hoàng đế. Nhưng Gia Tĩnh lại rất nhác, mỗi ngày nhiều nhất gặp vài ba đại thần, có đôi khi mất hứng thì một người cũng không gặp. Cho nên đại thần muốn tấu sự đều chạy đến trước khi Tây Uyển mở cửa vào giờ Mẹo, sớm một chút đến ngoài cửa cung, chờ đợi bên trong trị phòng thấp bé đơn sơ để mong có được thứ tự tốt.



Đồ Lập tới hơi trễ, khi hắn đi vào trị phòng thì bên trong đã ngồi ba bốn đại thần. Mọi người đều biết mục đích mà hắn diện thánh nên liền nói bóng nói gió thử ý của hắn, muốn biết vụ án của tiểu các lão cuối cùng xử lý ra làm sao, để mà khi diện thánh có điều biểu thị.



Nhưng Đồ Lập giữ miệng rất chặt, một câu hữu dụng cũng không chịu tiết lộ, làm cho mấy vị đại nhân ngứa tâm khó nhịn, càng muốn biết được kết quả. Đúng lúc này, Thẩm Mặc với vẻ mặt mỉm cười cũng tới rồi.



Đồ Lập hết sức kinh ngạc đối với sự xuất hiện của y:

- Thẩm đại nhân, ngươi tới làm gì?



Thẩm Mặc cẩn thận hành lễ với hắn:

- Đồ công thực sự là quý nhân hay quên chuyện, ngài đã quên chúng ta đã hẹn ngày hôm nay cùng nhau diện thánh sao?




Nhưng Đồ Lập ở đối diện thì sắp khóc rồi, hắn gần như đang cầu xin, nếu như không phải là tùy thời sẽ có người đi vào, hắn không quỳ xuống với Thẩm Mặc không được. Thẩm Mặc lại vẫn xụ mặt, một chút phản ứng cũng chả cho.



~~



Đúng lúc này có nội giám đi vào, dè dặt nói:

- Nhị vị đại nhân, đến phiên hai người rồi.



Thẩm Mặc cười nói với Đồ Lập:

- Đồ công, mời.



Đồ Lập vẫn ngồi im không nhúc nhích, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng cắn răng, giậm chân một cái -- lại ôm bụng la oai oái, tiểu thái giám kia sợ quá vội vàng tiến lên đỡ lấy, thân thiết nói:

- Đại nhân bị làm sao vậy?



- Có thể là buổi sáng ăn bậy gì rồi, quấy đau quá!

Đồ Lập vừa nói vừa lén nhìn Thẩm Mặc nói:

- Ta thật sự kiên trì không được, phải trở về thôi, làm phiền công công cáo lỗi giúp với trong cung cái, trở lại ta sẽ thượng thư thỉnh tội sau!



- Được rồi, được rồi. . .

Tiểu thái giám tự nhiên đáp ứng, loại sự tình này mặc dù hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có, chung quy không thể để đại thần vừa diện thánh vừa kéo quần mà?



Được thái giám đồng ý, Đồ Lập liền vẻ mặt khẩn cầu nhìn qua Thẩm Mặc nói:

- Thẩm đại nhân, hôm nay thật sự không được, chúng ta vẫn hẹn ngày mai đi.



Thẩm Mặc trong lòng cười nhạt, biết hắn muốn dùng thỉ độn trốn qua một kiếp này, sau đó đi tìm bọn Nghiêm Thế Phiên, Hà Tân hỏi kế. Nhưng ngày hôm nay Thẩm Mặc ý định đánh Đồ Lập trở tay không kịp, đương nhiên không thể để cho hắn đi, phải rèn sắt khi còn nóng, cách đêm sẽ không linh mất! Y liền vẻ mặt thân thiết nói:

- Đồ đại nhân bị bệnh thì nhanh về xem đại phu đi, ngài yên tâm nơi này có hạ quan, hạ quan sẽ giúp ngài nói rõ với hoàng thượng.



- Hả, ngươi không đi à?



Dưới sợ hãi Đồ Lập suýt nữa bị lộ tẩy, vội vàng Ai u ai u che giấu.



- Đồ đại nhân bệnh đến hồ đồ rồi.

Thẩm Mặc cười nói:

- Hạ quan đâu có bị đau bụng, vì sao phải đi về.

Rồi chắp tay nói với tiểu thái giám kia:

- Hoàng thượng truyền triệu không dám chậm trễ, làm phiền công công săn sóc Đồ đại nhân, hạ quan đi trước đây.



Lời này hợp tình hợp lý, tiểu thái giám tự nhiên đáp ứng. Thấy Thẩm Mặc đi ra ngoài, Đồ Lập rốt cuộc cuống cuồng lên, hắn bật người xông lên trước kéo lại Thẩm Mặc:

- Chờ một chút, ta đi cùng ngươi!



Hắn rốt cuộc biết là phải bỏ ý định ngăn cản Thẩm Mặc thôi, đành phải đuổi kịp rồi hãy tính.



- Đại nhân hết đau bụng rồi à? - Thẩm Mặc trêu tức.



- So với việc gặp hoàng thượng thì chút đau đớn ấy tính là gì! - Đồ Lập mặt mày dữ tợn nói.