Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 647 : 800 lượng

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Trên hành lang gấp khúc thật dài Thẩm Mặc và Đồ Lập một trước một sau đi về hướng Tử Quang các, nhưng điều khiến người ta không quen chính là đi phía trước lại là Thẩm Mặc tứ phẩm, Đồ Lập tam phẩm lại đi theo phía sau, hoặc dùng từ đuổi theo thì càng xác thực hơn.



Nhưng Thẩm Mặc dù sao trẻ tuổi đi đứng mau, cũng không biết là cố ý hay là vô ý, làm cho Đồ Lập thở hồng hộc cũng đuổi không kịp.



Cuối cùng Đồ Lập không thể nhịn được nữa, nhìn trước sau không có ai mới khẽ quát lên:

- Đứng lại!



Thẩm Mặc vẫn nghe lời dừng lại ngay. Đồ Lập phản ứng không kịp, thình lình va vào lưng y, hắn la oai oái rồi bưng mũi ngồi trên mặt đất.



Thẩm Mặc vội vàng xoay người lại, đỡ lấy Đồ Lập:

- Đồ công, ngài không bị ngã chứ?



Đồ Lập được y kéo đến phân nửa, nhìn qua giống như đang quỳ với Thẩm Mặc vậy. Hắn nắm chặt lấy tay Thẩm Mặc, vẻ mặt cầu xin nói:

- Thẩm đại nhân tha mạng!



Thẩm Mặc nhìn quanh, thấy xa xa có thái giám nhìn qua bên này mới vội vàng thấp giọng nói:

- Đứng lên trước rồi nói!



- Ngươi không đáp ứng ta sẽ không đứng dậy.



Đồ Lập đã nhanh chóng lĩnh hội được vô lại đại pháp. Hắn cũng thực sự là nôn nóng, lại nắm chặt lấy dây đai quan bào của Thẩm Mặc, khiến y không dám giãy nữa -- nếu như làm đứt đai lưng thì thật là không dám gặp ai nữa rồi.



Thẩm Mặc thầm nghĩ, thực sự là báo ứng a, nhanh như vậy đã trả lại rồi, y đành phải thở dài nói:

- Hai ta coi như là giao tình cũ, hơn nữa ta cũng biết, đại nhân cũng không phải nhân vật hạch tâm của Nghiêm đảng, bỏ qua cho đại nhân cũng không phải không thể.



Trên mặt Đồ Lập lộ ra vẻ hy vọng:

- Ngươi thực sự có thể bỏ qua cho ta.



- Tiền đề là, ngươi không thể tiếp tục che chở Nghiêm Thế Phiên.

Thẩm Mặc nói xong, thở dài nói:

- Ta cũng không phải là người ngoan cố, cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt bất kỳ ai, nhưng sự tình đã đến ngày hôm nay thì không thể không có kết quả mà kết thúc, bằng không ta còn có mặt mũi nào mà mặc bộ quan phục Ngự sử này nữa?



Sao ngươi lại điên như thế chứ. . . Đồ Lập hét lên trong lòng, sắc mặt biến hóa mấy lần, cuối cùng mới cắn răng nói:

- Ta phải nhượng bộ thế nào thì ngươi mới có thể thoả mãn?



- Phải chứng minh Nghiêm Thế Phiên có tội. - Thẩm Mặc khẽ nhắm mặt lại: - Phải khiến hắn chịu chút nghiêm phạt mới được.



- Mức độ xử phạt thế nào? - Đồ Lập hỏi: - Mất đầu, ở tù, lưu vong, bãi quan hay là phạt tiền?



- Ta cũng không làm khó đại nhân. - Thẩm Mặc nói: - Chỉ cần nói việc trước đây là được rồi.



Nghe nói để cho mình đi xem tình hình rồi lo liệu, Đồ Lập rốt cuộc thở hắt ra hơi:

- Đa tạ Thẩm đại nhân khoan hồng độ lượng!



Thẩm Mặc cười khổ nói:

- Nếu không phải có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không để cho Đồ công phải chịu khó xử vậy đâu.

Nói rồi khom người thật sâu với Đồ Lập:

- Ta nhận lỗi với ngài, giờ thì đứng lên được rồi chứ?



Lúc này Đồ Lập mới đứng dậy, một mặt phủi bụi trên đầu gối, một mặt nói:

- Thẩm đại nhân quả là người phúc hậu.



Nguy cơ đã giải trừ, tư duy của hắn cũng khôi phục bình thường, bắt đầu suy nghĩ chân tướng của sự tình, thầm nghĩ bản lĩnh của Thẩm Mặc có lớn mấy thì cũng không thể trong một đêm tìm ra manh mối trong số sổ sách đó được, nhất định là có cao nhân phía sau tương trợ.



Trong mắt hắn thì thân phận của cao nhân đó xác định không thể nghi ngờ, chính là Từ các lão đợi không được muốn thượng vị, cho nên mới bày ra trường sự kiện lần này, bất kể là Trâu Ứng Long thượng thư trước, hay là Thẩm Mặc giai đoạn sau theo vào, đều là xuất phát từ mưu kế cùng chỉ điểm của Từ Giai.
Rồi vỗ vỗ lưng y bảo:

- Nhưng tóm lại một điều, chỉ cần trung tâm làm việc, hoàng thượng nhất định sẽ không để đại nhân chịu thiệt.



Vì sao hắn phải nói nhiều với Thẩm Mặc như vậy? Thứ nhất giao tình giữa hai người đủ sâu, cũng coi như đã từng sóng vai chiến đấu qua, thứ hai hoàng đế bảo hắn đưa y ra cửa, chính là bảo hắn gợi ý một chút.



Thẩm Mặc chắp tay nói:

- Lời của công công Chuyết Ngôn nhớ kỹ trong lòng, đối với hoàng thượng vĩnh viễn trung trinh như một, đối với tâm ý của công công cũng vĩnh viễn không thay đổi.



- Không dám không dám. - Lý Phương cười dài nói: - Lão hủ không thể đưa quá xa, đại nhân đi đi.



- Công công dừng chân. - Thẩm Mặc lại thi lễ một cái rồi mới ra khỏi đại điện.



Nhìn Thẩm Mặc đi ra ngoài, Lý Phương liền trở lại bên trong điện, nói với Gia Tĩnh:

- Chủ tử, người đã đưa đi rồi.



- Cuốn rèm lên đi. - Gia Tĩnh nói: - Nhìn mà bực mình.



Lý Phương liền dẫn theo một tiểu thái giám nhẹ chân nhẹ tay từ từ thu lại tấm rèm, Gia Tĩnh hoàng đế với bộ đạo bào bằng vải bông Tùng Giang rốt cuộc lộ ra hình dáng, chỉ thấy trên mặt, trên tay ông ta lại xuất hiện đốm màu đỏ, sau cơn tức giận tối qua, trong một đêm đã biến thành dạng này.



Lý Phương một mặt từ trong cái lư hương to bằng đồng thau lấy ra một cái ấm đồng nhỏ, một mặt đau lòng rơi lệ nói:

- Chủ tử, ngài cũng không thể tức giận, phải giữ gìn long thể a!



- Ài, thực sự là không tức giận được. - Gia Tĩnh uể oải nằm tựa lên giường, hai mắt thất thần nói: - Xem ra bệnh này của trẫm không ổn được rồi.



Lý Phương đổ nước trong ấm vào chậu đồng, sau đó lại bỏ vào thêm một bao thuốc bột màu nâu, cẩn thận quấy lên, chờ khi mùi thuốc xông vào mũi hắn mới dùng khăn mặt trắng thấm ướt, rồi cẩn thận chà lau cho Gia Tĩnh.



Gia Tĩnh nhìn vào những nơi được lau qua, quả nhiên thấy đốm đỏ đã dần dần biến mất, sau đó da thịt lại khôi phục màu trắng nõn, như thể chưa từng bệnh qua, ông ta không khỏi vui mừng nói:

- Có hiệu nghiệm thật, phương thuốc này ngươi lấy từ đâu!



Lý Phương cúi đầu, tiếp tục lau cho Gia Tĩnh, nhỏ nhẹ nói:

- Là năm ngoái trước khi rời khỏi cung Lý Thời Trân đã nói cho lão nô.



- Lý Thời Trân. . .

Sắc mặt Gia Tĩnh trở nên trầm lắng, hồi lâu chậm rãi nói:

- Y thuật của hắn quả thật lợi hại, nhưng không hiểu đạo lí, không thành được chân nhân.



- Không quan tâm có phải là chân nhân hay không. - Lý Phương cố lấy dũng khí nói: - Nô tài cảm thấy, bên người hoàng thượng không thể thiếu người như thế. . Ngài khai ân triệu hắn đến đây đi.



Gia Tĩnh có phần ý động, nhưng nghĩ nghĩ lại lắc đầu nói:

- Dưa hái xanh không ngọt, bỏ đi. . .



- Không phải ngài cũng đã triệu lão nô trở về đó sao? - Lý Phương nhỏ giọng nói: - Lặng lẽ tìm Lý Thời Trân trở về, không phải được rồi sao?



- Các ngươi có thể như nhau sao?

Gia Tĩnh lắc đầu nói:

- Ngươi là tổng quản ti Lễ giám, đi trông coi tu lăng cho trẫm, cũng coi là đi làm việc, trở về cũng là việc phải làm.

Ngừng một lát mới nói:

- Mà Lý Thời Trân. . . Trẫm đã hạ chỉ bảo hắn vĩnh viễn không hồi kinh rồi, sao giống như tự mình vả vào miệng mình.

Rồi nói với Lý Phương:

- Vừa rồi ngươi đã nói gì với Thẩm Mặc?



Lý Phương liền nói lại một lần những gì nói với Thẩm Mặc, Gia Tĩnh nghe vậy gật đầu nói:

- Quả nhiên là y bất như tân, nhân bất như cố, có thể lĩnh hội được nỗi khổ tâm của trẫm, ngươi là người duy nhất.