Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 650 : Lời dạy bảo đến từ thủ phụ

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Mấy tiếng quát kéo Thẩm Mặc lại từ trong thất thần, y nhìn theo tiếng thì thấy đám quan sai đang ngăn cản một chiếc xe ngựa, đánh xe là một hán tử trẻ tuổi mặc áo ngắn dệt bằng đay, mà nói chuyện với quan sai lại là một người nam tử khác đầu đội mũ da quả dưa, mặc áo dài màu xanh đen, ngoài 40 tuổi, hình dáng phúc hậu.



- Ầm ĩ cái gì vậy? - Thẩm Mặc khẽ nhíu mày nói.



Nghe khâm sai đại nhân hỏi quan sai vội vàng đi qua bẩm báo:

- Hồi đại nhân, là tiểu thương đưa hàng cho Nghiêm phủ, tiểu nhân sẽ đi đuổi họ về.



- Ai bảo các ngươi đuổi người ta? - Thẩm Mặc không hài lòng nói: - Người kê biên tài sản là Nghiêm Thế Phiên, không phải là Nghiêm các lão, ở đây vẫn là tướng phủ, không phải là chỗ để các ngươi quấy rối.



Tên lính bị răn dạy nên cũng không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn để chiếc xe ngựa kia đi vào.



Người đội mũ quả dưa có dáng dấp như thương nhân vội vàng đi đến khiêm tốn cảm tạ.



Hắn vừa tới gần, Thẩm Mặc liền ngửi được mùi dưa muối, bèn cười nói:

- Ngươi đưa cái gì vậy?



- Hồi đại lão gia, là dưa góp. - Mũ quả dưa khiêm tốn nói: - Tệ hiệu Lục Tâm Cư đã đưa hàng cho tướng phủ 20 năm rồi ạ.



- Ồ." Thẩm Mặc gật đầu, nhỏ nhẹ nói: - Thôi vào đi.



Mũ quả dưa lại có chút do dự, dè dặt hỏi:

- Cả gan hỏi đại lão gia, tướng phủ xảy ra chuyện gì vậy ạ?



- Không có gì. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Cứ lo đưa dưa của ngươi đi, nhất định không có ai trừ tiên ngươi đâu.



- Dạ, dạ. . ." Nghe y nói như thế, mũ quả dưa đành phải bảo tiểu nhị phía sau: - Vào đi Tam Nhi.



Tiểu nhị kia liền thúc xe đi vào trong, Thẩm Mặc cũng đi theo vào Nghiêm phủ.



Trong Nghiêm phủ tất cả gia đinh hạ nhân đều bị Nghiêm các lão bắt đợi ở trong phòng của mình, cho nên cao môn phủ đệ trước kia tôi tớ như mây giờ đã trở nên quạnh quẽ, chỉ có lão quản gia Nghiêm Niên dẫn theo một tên gia nhân một mình ứng phó quan sai tới cửa.



Thẩm Mặc vừa đi vào đã thấy Nghiêm Niên đi ra nghênh đón, hắn hành lễ rất đúng đắn:

- Có phải ngài là Thẩm đại nhân?



Thẩm Mặc gật đầu, nhìn Nghiêm Niên nói:

- Chính là tại hạ.



- Lão bộc Nghiêm Niên, đợi đại nhân đã lâu rồi. - Nghiêm Niên mỉm cười nói.



Thẩm Mặc trong lòng mấp máy, biết đây là đối phương đang thị uy với mình. Nhìn đi, ngươi chưa tới ta đã biết là ngươi rồi, đừng tưởng phượng hoàng nhà ta rụng lông thì không bằng gà, đây vẫn còn lợi hại lắm.



Điều này cũng không làm Thẩm Mặc không hài lòng, y vẫn tươi cười ôn hoà nói:

- Thì ra là Hạc Sơn tiên sinh, cửu ngưỡng đại danh.



Đừng thấy Nghiêm Niên này chỉ là nô bộc của Nghiêm phủ, tại thành Bắc Kinh cũng coi là một nhân vật phải kể đến, hắn là tâm phúc của Nghiêm gia phụ tử, người bên ngoài muốn nhìn thấy chính chủ thì tất phải nịnh nọt hắn trước, thậm chí không dám gọi tên hắn, mà xưng Hạc Sơn tiên sinh, tất phải thành tâm hiếu kính mới được. Có người nói vào đại thọ 80 của Nghiêm Tung, Nghiêm Niên tặng lễ, số tiền đạt đến mấy vạn lượng, độ nhận hối lộ có thể thấy thâm hậu cỡ nào.



Nhưng lúc này trước cửa Nghiêm phủ đìu hiu xe ngựa ít, ngày lành của hắn cũng đã hết, vừa nghe xưng hô như thế, Nghiêm Niên lại có chút thẹn thùng, nói tránh đi:


Thẩm Mặc chỉ cười mà chẳng nói đúng sai, rồi nhỏ nhẹ nói:

- Nhưng cái tuổi của hoàng thượng đang thịnh, hạ quan thấy suy nghĩ đến mấy vấn đề này vẫn còn sớm quá.



- Ha ha, Chuyết Ngôn nghĩ một đằng nói một nẻo a.

Lão Nghiêm Tung cười nói:

- Thân thiết với người quen sơ, ta nói với ngươi những lời này không phải là bảo ngươi đi tranh cái gì hết, mà là để cho ngươi biết, phân lượng của mình ở trong lòng hoàng đế mà thôi.

Rồi nhìn Thẩm Mặc một cái, cất đi nụ cười mới nói:

- Đương nhiên, lão phu cũng không phải có hảo tâm gì hết, mà là có việc muốn nhờ.



- Mời các lão nói. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Chỉ cần hạ quan có thể thì nhất định đi làm.



- Người khác nói lời này ta không tin, nhưng ngươi nói, thì ta tin!

Nghiêm Tung gật đầu nói:

- Chính là về vấn đề tướng lĩnh Đông Nam, họ đều là do ta đề bạt lên, lần này ta về vườn, bọn họ khó tránh khỏi sẽ lọt vào tẩy trừ. . .

Thoáng dừng lại mới nói:

- Người ta lo lắng nhất chính là Hồ Tôn Hiến, địa vị hắn rất cao, quyền quá nặng, lại không biết thu liễm, khó tránh khỏi sẽ bị những người đó công kích, đến lúc đó hy vọng Chuyết Ngôn nể mặt mối giao tình giữa hai người mà phải bảo vệ hắn bình an!



- Hắn đang làm rất xuất sắc, lại không có sai lầm gì lớn. - Thẩm Mặc khẽ lắc đầu nói: - Cho dù có người muốn có chủ ý với họ, nhưng hoàng thượng sẽ không bằng lòng đâu.



- Ha ha, Chuyết Ngôn vẫn còn trẻ người rồi.

Nghiêm Tung nhìn Thẩm Mặc nói:

- Nói lời này ngươi đừng cảm thấy chối tai, ngươi có thể an ổn sống tới ngày nay, ngoại trừ bản thân ngươi tuyệt đỉnh thông minh, vượt trội trước tuổi, quan trọng hơn đó là sự che chở đến từ hoàng thượng, hoàng thượng không thể để lục nguyên môn sinh sĩ đồ của ngài chết non, cho nên mới che chở ngươi, không cho người khác xúc phạm tới ngươi.

Rồi cười lạnh một tiếng nói:

- Bằng không thì. . .



Mặc dù không nói tiếp, nhưng hàm nghĩa vẫn tự thấy được.



Thẩm Mặc không khỏi lạnh sương sống, hoàn toàn không nói nên lời.



- Phải biết rằng đó là vì sao không? bởi vì ngươi vẫn đơn thương độc mã. - Nghiêm Tung nói: - Dù cho ngươi có trưởng thành, có lợi hại, song quyền nan địch tứ thủ, hảo hổ giá bất trụ quần lang, Triệu Tử Long thất tiến thất xuất, nó chỉ tồn tại ở trong tiểu thuyết, trong hiện thực là điều không thể!



Nói đến đây, Nghiêm Tung đột nhiên nhớ tới Hạ Ngôn chiến lực đệ nhất của Gia Tĩnh triều, không phải là cũng bị mình lấy đông hiếp ít thu thập rồi sao.



- Vậy hạ qua nên làm thế nào? - Thẩm Mặc hỏi.



- Ngươi phải đoàn kết!

Thanh âm của Nghiêm Tung trở nên sắc bén mà lại có lực mê hoặc:

- Một hảo hán ba cái bang, một hàng rào ba cái cọc, phải đoàn kết với các môn sinh bạn cũ của ngươi, phải đoàn kết với những người cùng chung chí hướng, có địch nhân cùng tiến lên, có nguy hiểm cùng nhau ngăn cản, lúc đó mới có thể đứng vào thế bất bại được!

Rồi nhìn về hướng Tây Uyển xa xa:

- Ngươi hoặc là theo sát Từ Giai, hoặc là tự thành nhất phái, dù sao thì không thể tiếp tục một mình tác chiến như vậy được, quá nguy hiểm!



Thẩm Mặc rốt cuộc đã hiểu cái dụng ý mà Nghiêm Tung nói nhiều như vậy ở đâu rồi, xin mình bảo vệ đám người Hồ Tôn Hiến chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn chính là gây chia rẽ quan hệ giữa mình và Từ Giai, chôn một quả boom hẹn giờ cho Từ Giai! Giờ khắc này, y rốt cuộc thấy được phong thái thật sự của Nghiêm Tung đã tung hoành triều đình vài chục năm, trong sự nhiệt tình tràn trề liền vô thanh vô tức cho ngươi trúng độc!



Đúng vậy, y đã trúng độc, mặc dù trong lòng biết rõ ràng nhưng vẫn không giải được -- dục vọng đối với quyền lực là bệnh nan y của nam nhân, không có bất cứ phương pháp miễn dịch nào hết.