Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 651 : Bạch vân thương cẩu

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Nghe xong lời đầu độc của Nghiêm Tung, Thẩm Mặc không muốn nói chuyện chính sự nữa, liền nói tránh đi:

- Ông chủ Trương của Lục Tâm Cư đi đâu rồi?



Nghiêm Niên không biết từ đâu chui ra nói:

- Bị tiểu nhân mời đi uống trà rồi.



- Nghe nói các lão đề tự cho hắn? - Thẩm Mặc cười nói: - Từ lâu đã nghe thư pháp của các lão độc nhất vô nhị, không biết hạ quan có thể ở bên tham quan hoc tập được không?



- Đương nhiên có thể. - Nghiêm Tung cười nói: - Mời ông chủ Trương vào đi.



- Vâng.



Nghiêm Niên đáp lời rồi đi xuống, chẳng mấy chốc đã dẫn mũ quả dưa Trương Đức Quý đi đến dập đầu với Nghiêm các lão và Thẩm đại nhân.



Nghiêm Tung vẻ mặt ôn hoà bảo hắn đứng lên:

- Lão phu và phu nhân thích nhất là dưa của nhà ngươi, ta thích ăn củ cải tương ngọt, dưa chuột tương ngọt, mầm gừng tương ngọt của nhà ngươi, phu nhân thích ăn bát bảo vinh tương ngọt, rau thập cẩm tương ngọt. . .

Nghiêm các lão thuộc như lòng bàn tay, vẻ mặt như nhớ lại cười nói:

- Các ngươi đưa dưa cho nhà ta cũng đã hơn 20 năm rồi chứ.



- Hồi tướng gia. - Trương Đức Quý nói: - Đã 20 năm rồi, khi cha tiểu nhân còn sống đưa 13 năm, sau khi tiểu nhân tiếp nhận thì đây là năm thứ chín rồi ạ.



- Hơn 20 năm a. - Nghiêm Tung cảm khái nói: - Lão phu cũng sắp về với tổ tiên rồi, sau này ngươi cũng không cần đưa nữa. Lão phu sẽ đề danh cho tiệm nhà ngươi, coi như là có trước có sau vậy.



Nghiêm Niên liền đỡ Nghiêm Tung đi về hướng thư phòng. Thẩm Mặc cũng đi vào. Trương Đức Quý thì đi cuối cùng, hắn có vẻ bối rối khi nhìn bóng lưng của mấy vị đại nhân, nhưng vẫn thở dài rồi đi theo vào.



Khi hắn đi vào thì Thẩm Mặc và Nghiêm Niên đã trải ra giấy Tuyên Thành, mài xong mực, lão Nghiêm Tung cầm lấy cây bút lông mao lợn to, bắt đầu vận khí điều tức, tinh thần ngưng khí, mặc dù đã 80 tuổi nhưng tay cầm bút vẫn vững như Thái Sơn, ba chữ Lục Tâm Cư viết ra kết cấu cân xứng, cứng cáp hữu lực, phong phạm bậc thầy nổi bật trên nền giấy, dẫn tới Thẩm Mặc tán thưởng không ngớt, quả thật mạnh hơn chữ của mình viết nhiều. Nghiêm Niên thì càng luôn miệng trầm trồ khen ngợi.



Nghiêm Tung tay trái cầm lấy ống tay áo phải, tay phải đặt bút viết, nhìn kỹ tác phẩm của mình, lão thoả mãn gật đầu nói:

- Xem ra công lực vẫn còn!



Nghiêm Niên ở một bên cười nói với Trương Đức Quý:

- Tổ tiên ngươi được thần linh phù hộ thì mới được mặc bảo của các lão, mỗi chữ này là vạn kim đấy, còn không mau dập đầu tạ ân.



Trên mặt Trương Đức Quý ngoại trừ sợ hãi thì còn có sự bối rối vô cùng. Nghiêm Niên không khỏi cười nói:

- Nhìn ngươi kìa, cao hứng đến cả choáng váng luôn.



Lúc này, Trương Đức Quý rốt cuộc quỳ xuống dập đầu nói:

- Đa tạ tướng gia ưu ái, chữ này của ngài quá quý giá, tiểu điếm của tiểu nhân chỉ sợ tiếp nhận không nổi a. . .



Nghiêm Tung cười ha ha nói:

- Không sao, cứ treo lên đi. . .



Thấy lão tướng gia còn chưa minh bạch ý của mình, mũ quả dưa Trương Đức Quý rốt cuộc nhịn không được nói:

- Tiểu nhân không dám treo. . .



Lời vừa thốt ra, toàn phòng im ắng.



~~



Người ở đây đều là người thông minh, thì ngay cả Nghiêm Niên chỉ số thông minh cũng không thấp, đương nhiên minh bạch hàm nghĩa những lời này của Trương Đức Quý. . .



Nghiêm Niên buồn bực nói:

- Cứ nằng nặc xin chữ cho bằng được là ngươi, hiện tại tướng gia viết rồi nhưng ngươi lại không cần, thật là đồ không biết tốt xấu!



Hắn còn muốn mắng nhưng Nghiêm các lão đã chậm rãi đặt bút xuống, nở nụ cười như ánh mặt trời buổi xế chiều:
Gia Tĩnh vừa nhìn, a, còn rất mới.



Thẩm Mặc nói:

- Là mới viết ạ.



Gia Tĩnh gật đầu, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn ba chữ Lục Tâm Cư, qua một hồi mới hỏi:

- Vì sao gọi Lục Tâm Cư? Tên là lạ.



Thẩm Mặc vội vàng giải thích:

- Có người nói tiệm dưa này là do sáu huynh đệ họ Trương mở, bởi vậy đặt tên Lục Tâm Cư ."



Gia Tĩnh nghe vậy lắc đầu nói:

- Không ổn, không ổn, sáu người tới sáu cái tâm, vậy còn không phải lộn xộn rồi sao?

Rồi đưa ánh mắt nhìn ra mây trôi trên bầu trời ngoài điện, buồn bã nói:

- Nhân tâm như nước, dân động như yên. . Đại Minh triều hiện tại cả 6000 vạn nhân khẩu, cứ theo họ nghĩ thì đó là 6000 vạn cái tâm, ngôi vị hoàng đế này trẫm sao làm sao mà làm?



Thẩm Mặc nghe hoàng đế thoại lý hữu thoại, hình như đã hơi hiểu ý tứ của Gia Tĩnh rồi.



Quả nhiên, liền nghe Gia Tĩnh nói:

- Ngươi là tài tử của trẫm, thử nói xem nên sửa thế nào mới tốt?



Thẩm Mặc thầm nghĩ, đời trước hình như mình có nghe nói qua một cái Lục Tất Cư, tên rất êm tai, y bén nói:

- Lấy ngu kiến của thần thì cũng không cần sửa gì nhiều, chỉ cần trên chữ tâm thêm một nét, đổi tâm thành tất! Lục hợp nhất thống, thiên hạ nhất tâm! Tên hiệu gọi là Lục Tất Cư, hoàng thượng nghĩ như thế nào?



- Lục hợp nhất thống, thiên hạ nhất tâm? Lục Tất Cư? - Gia Tĩnh nghe vậy trước mắt sáng ngời, nhịn không được vỗ tay, cười nói với Hoàng Cẩm ở bên cạnh: - Thế nào, môn sinh của trẫm so với Dương Thăng Am ra sao?



- Dương Thăng Am sao có thể so được với Thẩm đại nhân chứ. - Hoàng Cẩm dõng dạc nói: - Hắn cũng chỉ là trạng nguyên mà thôi, còn Thẩm đại nhân lại là lục nguyên!



Nghe xong lời này, Thẩm Mặc xấu hổ đến nỗi hận không có cái lỗ nào để chui vào. Trên vấn đề học vấn thì Dương Thận được công nhận số một số hai trên lịch sử Đại Minh, cho dù y và Thương Lộ cộng lại cũng chỉ nhìn được bóng lưng của hắn, muốn đánh đồng, chẳng qua là tự rước lấy nhục.



Nhưng Gia Tĩnh không quản nhiều như vậy, chỉ cần ông ta cảm thấy có người có thể hơn được Dương Thăng Am đáng trách thì đã rất hài lòng rồi. Ông ta lại bảo Hoàng Cẩm:

- Mài mực.



Hoàng Cẩm vội vàng đem một đoạn chu sa nghiền vào trong ngự nghiên ở trên bàn, cũng chấm sẵn mực cho cấy ngự bút số lớn nhất.



Gia Tĩnh cầm lấy, vận đủ khí lực, ở trên chữ tâm Nghiêm Tung viết nặng nề bỏ thêm một nét phẩy. Ngắm nhìn một bút như huyết hồng nhất đao, trong đôi mắt Gia Tĩnh lóe lên lãnh quang:

- Trên đầu chữ tâm là một cây đao, ai dám động tâm tư như Trâu Ứng Long nữa, sẽ không thể thiếu một cây đao này!



- Hoàng thượng bớt giận. - Bọn thái giám vội vàng cúi người nói.



- Thẩm Mặc! - Gia Tĩnh trầm giọng nói.



- Có thần. - Thẩm Mặc vội vàng ôm quyền nói.



- Đưa bức tự biểu này cho hiệu bán dưa kia. - Gia Tĩnh điềm nhiên nói: - Mệnh cho họ ngay hôm nay phải khắc biển treo lên, để cho mọi người toàn kinh thành phải thấy được!



- Tuân chỉ!



Thẩm Mặc đáp lời, trong lòng lại than thở: Thực sự là phía trên động miệng, phía dưới chạy gãy chân, xin lỗi các kiệu phu ha.



~~



Nghiêm các lão thủy chung không đợi đến khi hoàng đế triệu kiến, rốt cuộc ba ngày sau mang theo tiếc nuối tràn đầy rời khỏi phủ đệ đã từng là của mình, cuối cùng nhìn lại từng tấm ngói vàng tường đỏ thấp thoáng sau cung điện sừng sững của Tây Uyển một lần, thực sự là gần ngay trước mắt, lại như cách thiên hà! Con người đó lão đã hầu hạ vài chục năm, nhưng ngay cả nhìn mình một lần cũng không muốn, lão không khỏi tự hỏi, cả đời này của mình, tới cùng là thành công, hay là thất bại?