Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 655 : Lại thấy điềm lành

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Dụ Vương phủ. Từng đợt tiếng ve kêu vang dưới những tán lá xanh rậm rạp khiến lòng người phiền táo, cũng may có tiếng đàn như tiếng suối chảy róc rách mới khiến tâm linh của người ta được vỗ về.



Đánh đàn chính là Lý thị, cầm kỹ của nàng đã tiến rất xa, nghe qua đã rất có vần có điệu, nàng vừa nhìn vương gia ở trước mắt, vừa đàn tấu cho hắn nghe bài [Tiêu Tương thủy vân] mà Tô đại gia vừa mới dạy, hy vọng có thể giải chút ưu tư cho hắn, nhưng trên mặt của bản thân mỹ nhân cũng có nét lo lắng không xóa đi được.



Ở đối diện là Dụ Vương với tấm thân gầy gó, hắn mặc bộ áo dài lụa vàng, cổ nghiêng tay áo rộng, càng làm nổi bật cái dáng vẻ mảnh khảnh của hắn, vạt áo rộng rãi, hốc mắt cũng nhìn thấy được. Hắn đang an tĩnh ngồi trên xích đu dưới cái chòi nghỉ mát, tựa hồ là đang nghe đàn, nhưng cặp mắt lại thỉnh thoảng nhìn sang con đường rậm rạp bóng cây, hiển nhiên là không yên lòng.



Thấy tiếng đàn của mình hoàn toàn không có tác dụng, Lý thị có chút nổi giận dừng đàn lại, nhỏ nhẹ nói:

- Vương gia cứ an tâm đi. Cao sư phó, Thẩm sư phó, Trương sư phó họ đều là tuyệt thế cao nhân, nếu đã nói không thành vấn đề, vậy nhất định không thành vấn đề đâu.



- Cô vương biết mà. . . Nhưng ta vẫn thấp thỏm trong lòng. - Dụ Vương thở dài nói: - Gần đây ta đọc [Đại Thừa Tán], trên đó có một câu Đãn vô nhất thiết hi cầu, phiền não tự nhiên tiêu lạc, có lẽ là kỳ vọng của ta quá nhiều rồi.



- Vương gia, không phải là thần thiếp nói ngài. - Lý thị nhỏ nhẹ nói: - Ngài còn trẻ, đừng có xem mấy loại kinh Phật đó mãi, sẽ làm. . .tinh thần vương gia sa sút.



- Ha ha, không có gì đáng ngại. - Dụ Vương cười nói: - Mấy vị sư phó nói qua, gạo nuôi người, sách cũng nuôi người, tính tình cô vương không màng danh lợi, nhìn loại sách này có thể cố tâm tính, dưỡng thần khí, không phải không có ích lợi.



- Nhưng ngài là hoàng trưởng tử của Đại Minh. - Lý thị không đồng ý nói: - Cần nên chuẩn bị sẵn sàng cho trách nhiệm của tương lai. Mấy vị sư phó không phải đã từng nói qua, ngài nên xem các loại sách như [Thông Giám] đó sao?



- Nàng cũng không phải không biết, ta vừa nhìn mấy cái chuyện đấm đá nhau, ngươi lừa ta gạt, đầu đã đau như búa bổ rồi. - Dụ Vương đau khổ nói: - Cứ giao hết mấy chuyện phiền lòng đó cho các vị sư phó đi, ta chỉ muốn sống cuộc sống yên ổn thôi.



Lý thị nghe vậy cũng sợ đến ngây người, mặc dù nàng sớm biết rằng vương gia không nhiệt tình với quyền lợi, nhưng không ngờ đượ hắn lại tiêu cực đến thế, không khỏi giật mình nói:

- Không phải là vương gia nói chơi đấy chứ, thần thiếp thấy ngài rất còn đầy đủ đấu chí mà?



- Ài, còn không phải là bị bức cho hay sao? - Dụ Vương hiện lên vẻ mặt đau khổ: - Đệ đệ đó của ta như lang như hổ, nếu như hắn kế thừa được đế vị, dù cho ta nhượng bộ lui binh, cũng khó thoát được độc thủ của hắn, nếu như ta không tranh, thì ngay cả mệnh cũng không giữ được, Nếu như ta tranh, thì có thể giữ được hai cái mệnh của chúng ta.



Đạo lý này, Cao Củng đã mất 5 năm mới khiến hắn hiểu được. Nhưng trong lòng Dụ Vương thủy chung quấn quýt, hắn ngậm nước mắt gian nan nói:

- Đáng thương sinh tại gia đình đế vương, phụ mẫu huynh đệ tất cả đều biết chất, nếu như có thể, ta thà rằng sinh ra trong một gia đình như nàng vậy.



Lý thị buồn bã, qua một hồi mới che miệng cười nói:

- Đã như vậy, sau này vương gia cần phải đối xử tốt với vợ con mình hơn đấy.



- Ha ha. . ." Dụ Vương bị nàng pha trò nở nụ cười: - Kỷ sở bất dục vật thi vu nhân, đạo lý này ta vẫn biết.(trong lòng không muốn, đừng đẩy cho người)



Lý thị vừa muốn đáp lời, lại đột nhiên biến sắc, che miệng khom lưng muốn ói.



Dụ Vương lại không cảm thấy bị coi thường, mà vẻ mặt thân thiết nói:

- Người đâu, nương nương nôn oẹ này.



Tháng này Lý thị không có tới kinh đúng hạn. Dụ Vương đã bảo nữ y của vương phủ xem qua rồi, nói rất có thể nàng đã mang thai. . . Chính bởi vì tin tức tốt này mới khiến đám người Cao Củng hạ quyết tâm đánh một trận, và mới diễn ra vụ phi hỏa lưu tinh đêm dông tố.



Theo người mục kích của vương phủ nói rằng, ban đêm mưa to gió lớn, giơ tay không thấy năm ngón, nhưng đột nhiên sắc trời sáng trưng, có ngũ thải tường vân bao phủ vương phủ, sau đó giáng xuống một đạo hỏa quang, rơi thẳng vào viện của Lý nương nương tại hậu phủ, sau đó là một tiếng động như đất rung núi chuyển, tất cả mọi người bị chấn cho lắc lư.
- Đây thực sự là gợi ý của ông trời sao?



Lam Đạo Hành mỉm cười gật đầu, hướng Gia Tĩnh thi lễ nói:

- Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, điềm lành a!



Gia Tĩnh nhẩm lại những lời này mấy lần, mừng đến nỗi liên tục gật đầu nói:

- Thực sự là trời ban điềm lành, điềm lành a điềm lành!

Liền lớn tiếng bảo Hoàng Cẩm đang đứng hầu ở bên cạnh:

- Mau, mau đi gọi Từ Giai, đại nhân của các bộ thượng thư thị lang, Hàn Lâm viện Quốc Tử Giám, bảo tới đây hết. . .Gọi cả con trai trẫm tới đây luôn.

Ông ta lại bảo Lý Phương:

- Phân phó xuống, bày tiệc tại Tử Quang các, chiêu đãi chư vị đại nhân, cộng thưởng điềm lành!



Lão thái giám và đại thái giám chúc mừng không ngớt lời, rồi vui vẻ đi xuống.



~~



Hoàng đế có triệu, ai dám chậm trễ, các đại thần vội vàng từ bốn phương tám hướng gấp gáp tiến cung, chưa đến buổi trưa, Tử Quang các đã ngồi đầy người, hai vị vương gia, hai vị các lão, cùng với chư vị bộ đường đại nhân, các vị bão học chi sĩ Hàn Lâm viện Quốc Tử Giám. Tất cả đã vào vị trí của mình. Bọn họ nhỏ giọng thì thầm, nhưng ánh mắt thì thi thoảng liếc về phía chính giữa đại điện, nơi đó có phi hỏa lưu tinh từ trên trời giáng xuống cùng với cái bàn vuông được che bằng lụa đỏ. Theo tin tức linh thông từ các nhân sĩ kể lại, Lam thần tiên đã giải nghĩa nội dung thiên thư cho hoàng đế rồi, chắc là nằm ở dưới tấm vải đó đó.



Tất cả mọi người đang suy đoán tới cùng là tám chữ nào. Nhưng bọn họ cũng đều biết, chắc là chuyện tốt thôi, bằng không thì hoàng đế không thể phô trương thế đâu. Mấy vị đại thần am hiểu xu nịnh thì đã bắt đầu tìm tòi trong bụng, chỉ cần đáp án vừa công bố, họ sẽ đưa ra tràng pháo vỗ mông ngựa nhiệt liệt nhất.



Nhưng người có danh xưng Mã thí đệ nhất là Viên bộ đường. . . A, không, Viên các lão thì sắc mặt tái mét vẫn ngồi im ở đằng kia. Người bên ngoài cho rằng hắn bị mã thí trong bụng như nước thủy triều mà nghẹn thành như vậy, lại không biết rằng Viên Vĩ đang tràn ngập phẫn uất và sợ hãi, hắn nào còn có tâm tư vuốt mông ngựa nữa?



Hắn chỉ dùng thời gian một năm liền từ thị lang nhập các, sáng lập ra kỷ lục bao năm qua, mọi người nói hắn lên như diều gặp gió, đường làm quan rộng mở, nhưng hắn lại câm điếc ăn hoàng liên, có khổ tự mình biết. . . Từ sau kỳ thi mùa xuân, Từ các lão mọi cách mượn hơi hắn, muôn vàn mật ngữ, thật là lừa cho hắn đến choáng váng đầu óc, cho rằng Từ Giai muốn thân thiện hữu hảo với mình, để mà dễ dàng ngồi lên con thuyền của Cảnh Vương.



So sánh một chút tình thế giữa Nghiêm đảng và Từ đảng, Viên Vĩ liền đặt mông ngồi xuống bên Từ Giai, tàn nhẫn hạm hại Nghiêm Thế Phiên một phát. Từ Giai mới có thể có thêm tinh thần, đuổi Nghiêm gia phụ tử về quê quán. Sau luận công được thưởng, hắn quả nhiên thuận lợi nhập các. Giữa lúc hắn đầy cõi lòng hy vọng, chuẩn bị đại triển hoành đồ thì hiện thực lại tát cho hắn một cái đau điếng-- Từ Giai phát ra công văn đình chỉ Nạp viện trước một ngày hắn chính thức nhập các, đã nói rõ không muốn để hắn đoạt công.



Khi Viên Vĩ tức giận đi tìm Từ Giai, hỏi ông ta vì sao không đợi mình cùng nhau ký phát? thì Từ Giai cười trả lời:

- Chỉ dụ đều là hoàng thượng ký phát, nội các chúng ta chẳng qua là vài đại thư ký, nói không tính.



Khỏi cần giở trò này với ta! Viên Vĩ trong lòng giận dữ: Ta cũng không phải ngày đầu tiên làm quan, còn không biết việc này đều là nội các định đoạt, chỗ hoàng đế chẳng qua là đi qua cho có lệ? Nhưng hắn nghĩ đến mình mới vừa nhập các, vẫn nên nhẫn nhịn cơn giận này, vì thế hậm hực nói:

- Hy vọng lần sau các lão có thể thương lượng với hạ quan!



Từ Giai thản nhiên cười nói:

- Nhất định nhất định.



Nhưng thầm cả giận: Ta đã làm phó tướng hết 10 năm rồi, cũng chưa dám nói chuyện với thủ tướng như thế đâu!



Viên Vĩ cho rằng mình cần phải nhận được. . .