Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 656 : Điềm lành đối điềm lành

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Bên cạnh Viên Vĩ trùng hợp là Cao Củng. Mặc dù Cao Túc Khanh người cũng như tên, vẫn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Nhưng Viên Vĩ vẫn cảm thấy, người này đang thầm sung sướng lắm đây. Hắn không khỏi trong cơn giận dữ, cắn răng nói:

- Cao bộ đường, có phải là ngươi rất đắc ý đúng không?



- Ý của Viên các lão là gì? - Cao Củng liếc hắn một cái, mặc dù Viên Vĩ đã là Đại học sĩ, nhưng hắn hiện tại cũng là Thái tể, căn bản không sợ đối phương.



- Ta nói gì thì trong lòng ngươi rõ nhất. - Viên Vĩ hừ lạnh một tiếng, chỉ vào tảng đá to tròn kia, thấp giọng cắn răng nói: - Lại dùng loại thủ đoạn này thì quá vô sỉ đó.



- Không hiểu các lão nói gì hết. - Củng trả lời lại một cách mỉa mai: - Mặc dù ngài là các lão, nhưng không có nghĩa là có thể ăn nói bừa bãi.



Viên Vĩ cắn răng nói:

- Đừng cao hứng quá sớm, lẽ nào trên đời chỉ có một mình ngươi là người thông minh?



- Đầu tiên, ta cũng không có cao hứng. - Cao Củng vẫn xụ mặt nói: - Thứ hai, trên đời này, người thông minh hơn ta tất nhiên rất nhiều. . .



Thoáng dừng lại, hắn bỏ thêm một câu:

- Nhưng không bao gồm Viên các lão đâu.



- Ngươi. . .



Viên Vĩ tức giận đến đỏ lừ mặt, vừa muốn vỗ bàn chửi thề thì lại nghe một thanh âm dài dằng dẵng như vịt đực cất lên:

- Hoàng thượng giá lâm. . .



Quần thần vội vàng đứng dậy cung nghênh. Viên Vĩ cũng chỉ phải ngậm miệng lại.



Liền thấy Gia Tĩnh hoàng đế với bộ mặt hớn hở, vẫn bộ đạo bào bằng vải bông Tùng Giang, cùng một đạo sĩ với tấm thân gầy trơ cả xương sóng vai xuất hiện trong điện. . . Nhìn qua tựa như sư huynh đệ vậy. Cũng may các đại thần quá tưởng niệm lão nhân gia, dù cho ông ta có mặc áo cà sa cạo trọc đầu, chỉ cần có thể nhìn thấy hoàng đế là được rồi.



Gia Tĩnh ngồi tại chính vị, lại bảo hai vị thân vương đi theo sát bên thái giám ngồi xuống, lúc này mới cất cao giọng nói:

- Chư vị ái khanh mời ngồi!



Quả là người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái a, mấy hôm không nghe được hoàng đế lớn tiếng như vậy rồi.



Đợi các vị đại thần an vị, Gia Tĩnh lại đứng dậy khỏi ngự tọa, từ từ đi xuống bậc thang, đi tới chính giữa đại điện, đưa tay khẽ vuốt ve quả cầu tròn, và nói:

- Trước đó vài ngày, từ trên trời giáng xuống cái thứ này, nó đã làm trẫm và các vị ái khanh đoán mò đoán non một hồi, nhưng cũng không đoán ra được gì.



Rồi nhìn lão thái giám đứng hầu bên cạnh:

- Vẫn là Lý Phương nhắc nhở trẫm, nói nếu là thiên thư từ trên trời rơi xuống, vậy đương nhiên chỉ có thần tiên mới biết được rồi, chúng ta tìm một người có thể nói chuyện được với thần tiên, không phải là xong rồi sao?

Lại chỉ tay vào Lam Đạo Hành:

- Trẫm vừa nghĩ thấy rất có lý, liền mời tới Lam thần tiên từ trên núi Lao Sơn để giải mối nghi hoặc này cho trẫm.



Nói đến đây hoàng đế dừng lại, Từ Giai biết cơ hội nên vội vã chiều lòng nói:

- Chắc là Lam thần tiên đã giúp bệ hạ giải đáp án rồi?



- Không sai. - Gia Tĩnh vui mừng gật đầu nói: - Cho nên mới mời chư vị ái khanh đến đây để cộng thưởng kỳ quan.
- Chớ không phải là làm các lão rồi nên chán không làm nữa?



- Vi thần không dám. - Viên Vĩ vội vàng đứng dậy nói: - Vi thần không dám có chút kiêu ngạo.



- Vậy làm văn cho mọi người nghe đi. - Gia Tĩnh cười nói: - Trẫm cũng đang chờ đây này.



Viên Vĩ lại ngẩng đầu nói:

- Hoàng thượng, vi thần có thứ còn hoa mỹ hơn cả văn chương vạn lần muốn trình cho bệ hạ!



- Ồ." Gia Tĩnh rất hứng thú nói: - Là vật gì? Ngươi biết là trẫm ghét nhất bị người khác úp úp mở mở mà.



- Vâng.

Viên Vĩ nói:

- Vài ngày trước, vi thần nghe Cảnh Vương gia nói đến một việc. . .

Trong đại điện an tĩnh lại, chỉ nghe hắn nói:

- Nói là tại vùng Đức An của vương gia đột nhiên xuất hiện một con thần thú, chân đạp tường vân, từ trên trời giáng xuống!



- Mẹ ơi, giờ thì có trò hay để xem rồi!



Đây là phản ứng đầu tiên của mọi người khi nghe xong lời Viên Vĩ nói, -- điềm lành đối điềm lành, vô sỉ đối vô sỉ, vậy thì xem ai càng lành càng vô sỉ hơn rồi!



Tiếp theo, liền nghe Cảnh Vương gia lớn tiếng hét lên:

- Đúng vậy, phụ hoàng, nhi thần đã sai người bắt giữ giải đến kinh rồi, nhưng sợ là là thứ yêu quái gì sẽ làm dơ mắt phụ hoàng, cho nên tạm thời nhốt tại Hoàng trang ngoại thành, hôm qua đã mời Viên các lão cũng mấy vị đại nhân uyên bác đa thức xem thử, rốt cuộc đã nhận ra đó là thứ gì?



- Đó là thứ gì? - Gia Tĩnh hỏi.



- Kỳ lân!

Cảnh Vương mặt đỏ đến tận cổ mà nói:

- Là Gia thụy chi thủ, điềm lành đỉnh cấp nhất!



Điềm lành(tường thụy) phân năm đẳng cấp, cao nhất gọi Gia thụy, lại gọi là Ngũ linh, phân biệt là Kỳ lân, phượng hoàng, quy, long, bạch hổ, kỳ lân thân là điềm lành cao cấp nhất, đó quả thật là khó lường, từ xưa đã có thuyết pháp Kỳ lân hiện, thánh nhân xuất!



- Cái gì, kỳ lân?

Gia Tĩnh bỗng trở nên không bình tĩnh rồi, hai mắt tỏa á sáng nói:

- Mau mau đưa lên điện, để cho trẫm và bách quan thưởng thức!



Vừa nhìn Gia Tĩnh nóng lòng như vậy, Cảnh Vương âm thầm đắc ý liếc nhìn Dụ Vương một cái, thầm nghĩ: Lần này chắc chặn được ngươi rồi chứ?



Dụ Vương cũng luống cuống, thầm nghĩ, nếu thực sự là kỳ lân thì tất cả đều uổng phí công phu rồi, trong lòng sợ sệt, ánh mắt không khỏi nhìn sang năm vị lão sư của mình, chỉ thấy sắc mặt Cao Củng vẫn kiên định như bàn thạch, Thẩm Mặc vẫn mang theo nụ cười ôn hòa như ngọc, Trần Dĩ Cần cũng không hề tỏ vẻ sợ hãi, Trương Cư Chính thì trong mắt đầy là đấu chí, ánh mắt Ân Sĩ Chiêm thì hướng hắn nhắn nhủ bình tĩnh và an ủi.



Dụ Vương đột nhiên ý thức được, có những người này che mưa cản gió cho mình, lúc nào cũng không cần phải sợ.