Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 657 : Kỳ lân

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Chẳng mấy chốc, Hoàng Cẩm thượng điện bẩm báo:

- Hoàng thượng, thần thú kia đã được đưa đến bên ngoài Tây Uyển môn rồi, có cho phép đưa nó tiến cung không ạ. . .



- Tốt. - Gia Tĩnh nói: - Vậy đưa vào đây cho trẫm xem đi.



- Vâng.



Hoàng Cẩm vừa mới đáp lời thì lại nghe một giọng nói:

- Chậm đã.



Mọi người nhìn theo hướng tiếng nói thì thấy là tân nhiệm Hàn Lâm chưởng viện có chuyện muốn nói.



- Thẩm ái khanh còn có chuyện gì hả? - Gia Tĩnh cười hỏi.



- Khải tấu bệ hạ, kỳ lân hiện thế, đó là việc trọng đại thiên cổ khó gặp, nhất định phải thịnh điển đón chào mới được. - Thẩm Mặc nghiêm mặt nói: - Nếu để rối loạn lễ nghi, sẽ làm người trong thiên hạ chê cười, cũng sẽ làm cho hậu thế cảm thấy, Đại Minh triều chúng ta không có lễ phép.



Hoàng đế lấy lễ trị thiên hạ, đương nhiên không thể cho phép loại tình huống này xảy ra rồi, nghe vậy gật đầu nói:

- Nói không sai, vậy trẫm nên dùng lễ nghi cấp bậc nào để đón chào đây?



- Cái này. . .vi thần cũng không biết. - Thẩm Mặc cười khổ hướng quần thần chắp tay nói: - Tiểu tử tài sơ học thiển, không dám vọng ngôn, mời chư vị đại nhân có biết thì vui lòng chỉ giáo.



Đối với các đại nhân ở đây đọc đủ thứ thi thư, thích nói chuyện tào lao thì đây quả thật là đề tài không gì tốt hơn rồi, họ liền bắt đầu nhiệt liệt thảo luận. Đại điện trang nghiêm thoáng cái trở thành cái chợ thức ăn, ngay cả hoàng đế đề bán thức ăn, ngay cả hoàng đế cũng đành chịu, chỉ có thể chờ bọn hắn thảo luận xong hãy tính.



Thừa dịp cơ hội này, Trương Cư Chính ngồi ở bên cạnh Thẩm Mặc bèn cười nói:

- Đây là kế hoãn binh của ngươi đó hả.



Thẩm Mặc cười gật đầu, nhìn Từ các lão duy nhất không có tham dự thảo luận, thu ánh mắt lại mới nói:

- Trì hoãn để cho mọi người ngẫm nghĩ, sẽ nghĩ rõ rất nhiều chuyện đấy.



Trương Cư Chính không chú ý y đang nhìn ai, cho nên cũng không biết ý của y là gì, cứ hỏi việc của mình:

- Ngươi nói xem họ có thể làm ra được cái gì?



Thẩm Mặc lại nhìn Viên Vĩ vẫn bình thản, nhỏ nhẹ nói:

- Binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn, có cái gì mà sợ?

Thoáng dừng lại, mới bổ sung một câu:

- Trừ phi hắn có thể làm ra kỳ lân thật. . .



- Thật đúng là khó nói. . .

Trương Cư Chính nói:

- Có người nói năm đó Trịnh Hòa hạ Tây Dương, từng từ Bảng Cát Lạt quốc mang về kỳ lân, sau đó Nam Dương chư quốc lại có mấy lần tiến cống, nếu như ta lý giải không lầm, lần cuối cùng là năm Chính Thống thứ 4(1439) cách hiện tại đã vài chục năm rồi mà. . .

Rồi giọng điệu có vẻ lo lắng:

- Có thể là họ lại kiếm một con kỳ lân về từ Bảng Cát Lạt quốc hay không?



- Kỳ lân mà ngươi nói ta cũng biết.

Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:

- Kỳ thật không phải là kỳ lân, mà là một loại hươu cổ dài, tuy nhiên do đương kim thánh thượng Thành tổ gia tối sùng bái nên cho rằng đó là kỳ lân. . .



Tục ngữ nói Phượng mao lân giác, tỉ dụ cực kỳ thưa thớt, cho nên mặc dù trên sách cổ vẫn có ghi lại, nhưng chưa ai từng thấy qua kỳ lân chân chính có bộ dạng gì.


Lúc này, Gia Tĩnh đã leo lên Tây Uyển môn vọng lâu, Hoàng Cẩm dọn ra ghế, trải đệm vàng rồi mời hoàng đế ngồi xuống, còn móc ra một cái kính thiên lý hắn mang về từ phía nam để cho hoàng đế tỉ mỉ quan sát con kỳ lân kia.



Kỳ thật, không cần kính thiên lý cũng thấy rất rõ rồi. Hoàng Cẩm ở bên cạnh nói:

- Ôi zời ôi, nó lớn thật, còn ánh vàng rực rỡ nữa chứ, giống quá đi, cứ như tạc, tới cùng có phải không vậy hoàng thượng?



Gia Tĩnh thì không tỏ thái độ. . . Kỳ thật ông ta nhìn cũng rất giống. Nếu như đây là điềm lành thông thường thì ông ta cũng nhận rồi, nhưng trò này không không thường đâu, nhận định của các triều đại đối với kỳ lân đều hết sức thận trọng, bởi vì ngươi nhận định nó, chính là cho rằng thiên hạ mình cai trị là thịnh thế, mình là thánh quân, đây cũng không phải là truyện chơi, làm không tốt sẽ làm trò cười nghìn năm.



~~



Thấy mọi người đều không lời nào để nói, Cảnh Vương đắc ý dào dạt nói:

- Thừa nhận hết đây là kỳ lân rồi chứ?



Mọi người vẫn không lời nào để nói, đành phải gật đầu thừa nhận.



Trên đường trở về Tây Uyển, Cao Củng kéo mạnh Thẩm Mặc một cái, sắc mặt dữ tợn nói:

- Cãi lại hắn, bằng không thì chúng ta xong đấy!



Trần Dĩ Cần ở bên cạnh cũng khích y:

- Không phải tài hùng biện của ngươi vô đối sao? Lần này nếu để hòa nhau thật thì ta triệt để phục rồi ngươi!



Bọn họ đều biết, một khi nhận định là kỳ lân thì sẽ có hậu quả thế nào.



Thẩm Mặc cười khổ nói:

- Mọi người xem trọng ta quá rồi. . .



- Không được cũng phải được!



Một giọng nói khác vang lên, cũng không phải một trong năm người họ. Ba người kinh ngạc nghiêng đầu nhìn thì thấy là Từ các lão không biết xuất hiện ở phía sau khi nào. Chỉ thấy ông ta vẻ mặt đằng đằng sát khí nói:

- Nếu như ngươi không cãi lại, từ nay về sau ta ủng hộ Cảnh Vương!



Nói đoạn phẩy tay áo bỏ đi, để lại mấy người Cao Củng với khuôn mặt kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau nói:

- Sao thủ tướng đại nhân cũng sốt ruột theo thế nhẩy?



Ai cũng đoán không được nguyên nhân, cuối cùng chỉ đành thôi. Cao Củng liền nói bổ sung:

- Bất kể như thế nào, Chuyết Ngôn ngươi cũng không cho phép có sai lầm nha! Chúng ta chỉ có thể dựa vào ngươi thôi!



Mấy người còn lại cũng nặng nề gật đầu, biểu thị đồng ý.



- Cái đệch, sao đều thành chuyện của ta rồi? - Thẩm Mặc mặt buồn như đưa đám.



- Người tài giỏi thì trách nhiệm càng nhiều thôi. - Ân Sĩ Chiêm an ủi y.



- Có trắc trở, tìm Chuyết Ngôn. - Trương Cư Chính vỗ vai y, cười nói: - Tin tưởng ngươi, là không sai!



Mấy người Từ Vị, Chư Đại Thụ ở xa nhìn mà lắc đầu quầy quậy, thầm nghĩ: Xem ra cao tầng cũng không dễ kiếm ăn chút nào. . .