Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 665 : To gan, to gan, to gan hết mức

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


- Có ...

Đám thủ hạ còn chưa đáp lời, đã có giọng nói lãnh đạm vang lên ở hậu môn, cả đám quay người lại thấy một nam tử trung niên gầy gò mặc áo vải, tay cầm đèn lồng đi tới.



Thấy người này ăn mặc nghèo khó, Vương Bích thầm nghĩ "tên tri phủ Hoài An này thật khắc bạc, ngược đãi hạ nhân trong phủ ." Cau mày hỏi:

- Tri phủ đại nhân của các ngươi đâu?



- Chính ta đây.

Người kia cầm đèn lồng thăng đường, ngồi vào vị trí tri phủ sau bàn lớn.



- Cái gì?

Đám người Vương Bích cứ nghe thấy câu chuyện khôi hài nhất, cười rộ cả lên, có tên ôm bụng cười nói:

- Nếu ngươi là tri phủ thì bọn ta là thủ phụ.



- Bản quan chính là tri phủ Hoài An.

Người kia bình thản nói:

- Các ngươi có chuyện gì cứ việc nói ra, ngày mai người nha môn tới tìm, tự sẽ biết ta có phải hay không.



Thấy thần thái của hắn không giống giả bộ, đám Vương Bích ngừng cười, hỏi:

- Nếu ngươi là tri phủ, vì sao không mặc quan phục?



- Ai quy định là khi ăn cơm còn phải mặc quan phục?

Ngươi kia lạnh nhạt đáp.



- Vậy ba ban nha dịch của ngươi đâu?

Vương Bích chất vấn:

- Cho dù là hết giờ làm rồi bọn họ cũng phải ở trong phủ nha, ngươi đừng hòng lừa được ta.



- Bản quan không nuôi kẻ nhàn rỗi, cũng nuôi không nổi.

Người kia lạnh lùng nói:

- Các ngươi hỏi đủ rồi, giờ tới lượt bản quan hỏi các ngươi rốt cuộc là ai?



- Bản quan là Vương Bích thiếu khanh Thái phó tự.

Vương Bích nghiêm giọng nói:

- Những người này đều là quan viên đi theo bệ hạ nam tuần, ta hỏi một lần cuối, ngươi thực sự là tri phủ Hoài An?



- Chính là bản quan.

Người kia sớm đã nhận ra những người này từ kinh thành tới, cho nên không hề tỏ ra bất ngờ, bình ĩnh hỏi:

- Các ngươi tìm bản quan có chuyện gì? Nếu như là công sự, mời đưa chỉ dụ bên trên ra đây.



- Hả?

Vương Bích sửng sốt, không ngờ đối phương biết thân phận của mình rồi mà vẫn trấn tĩnh như vậy, liền vọt miệng hỏi:

- Ngươi tên là gì?



- Bản quan họ Hải tên Thụy, tự Cương Phong.

Nam tử gầy gò nói:

- Ngươi nói là thiếu khanh đại nhân của Thái phó tử, xin mời đưa ra quan văn đóng dấu, bản quan phải nghiệm chứng thân phận.

Thì ra hắn là Hải Thụy, không biết vì sao được điều từ Nam Kinh tới Hoài An rồi.



Nếu Vương Bích từng làm việc ở một dải Giang Chiết Mân, tất nhiên nghe thấy cái tên này lập tức thay đổi thái độ, không trêu chọc vào vị Hải Diêm Vương này.

Không may hắn là người phương bắc, lại chỉ làm quan ở kinh thành, mà Hải Thụy chưa nổi tiếng tới mức vang danh toàn quốc.

Kết quả Vương Bích căn bản không nhận ra hắn, còn cho rằng gặp phải quan viên đầu óc bất thường.



Vương Bích bực bội gật đầu:

- Được rồi, để ngươi nhận rõ người, chúng ta cũng tiện bàn chính sự.

Một tùy tùng đằng sau hắn lấy công văn ấn tín ra đưa cho Hải Thụy xem.



Hải Thụy soi đèn xem, biết không phải là giả, liền nói:

- Thì ra là Vương thiếu khanh, thất kính thất kính, không biết ngài tới chốn này công cán gì, có cần bản quan hỗ trợ gì không?



Thấy hắn giở giọng quan trường ra, Vương Bích hầm hừ:

- Đừng giả bộ nữa, ta không tin ngươi không biết ta tới đây làm cái gì.
- Chúng tôi ...

Mấy người đó lí nhí:

- Đương nhiên, một mình phủ tôn đại nhân làm hơn phân nửa.



- Nếu phải bắt phỉ tặc, duy trì trị an thì sao?

Vương Bích nửa tin nửa ngờ:

- Dũng dựa vào đám thư sinh yếu ớt các ngươi làm à?



- Không cần phải như vậy, đại nhân chúng tôi sẽ tạm thời triệu tập tráng đinh.



- Đám người đó thì làm được gì?

Vương Bích nói:

- Toàn là đám dân thường, dùng bọn chúng không phải là loạn thêm à?



- Đại nhân không biết đấy thôi, ở chỗ chúng tôi dân phong dũng cảm, thêm vào nhiều năm kháng Oa, các nam đinh rất giỏi đánh trận.

Mặc dù bọn họ đầy một bụng oán hận Hải Thụy, nhưng cũng không giấu nổi khâm phục:

- Những năm trước trước kia, quan sai xuống thôn thường bị đuổi đánh ngược lại, nhưng phủ tôn đại nhân dùng thôn dân trị thôn dân, liền không còn có vấn đề này nữa.



- Cho nên Hải Thụy liền sai thải hết tất cả nha dịch?

Vương Bích muốn nổi điên lắm rồi, hắn thấy Hải Thụy chắc chắn từ một thế giới khác tới, không hiểu gì về quy tắc của thế giới này, phút chốc hắn mất đi dũng khí tiếp tục tìm hiểu, run giọng hỏi:

- Các ngươi nghe ta hay là nghe ông ta?



Đám quan lại nhìn Vương Bích rồi lại nhìn Hải Thụy, đáp rất nhỏ:

- Chúng tôi nghe phủ tôn đại nhân ...

Ý bên ngoài là trừ khi ông cách chức được Hải Thụy, nếu không chúng tôi không dám nghe ông.



- Được! Được! Được! ...

Nói liền ba chữ được, Vương Bích phất tay:

- Ta mặc kệ, các ngươi tự xem lấy mà làm đi, ta về đây, đợi tin hay từ chỗ các ngươi! Đi.

Hiện giờ trong lòng hắn rối loạn, không biết phải trả lời với Viên đại nhân khắc bạc vô ơn ra sao.



- Đợi đã.

Hải Thụy đứng dậy gọi:

- Chỗ ta có phong thư viết cho Viên các lão, đại nhân đưa cho ông ấy xem sẽ không liên lụy gì tới mình nữa.



Vương Bích ngây ra, cầm lấy phong thư nhìn thật kỹ Hải Thụy"

- Ông tội gì phải làm thế?



- Chỉ cần không thẹn với trời đất là được.

Hải Thụy thản nhiên đáp.



Nghe lời này của Hải Thụy, sắc mặt Vương Bích phức tạp dẫn đám thủ hạ rời đi.



Nhìn theo bóng lưng của những người đó, quan lại phủ Hoài An lo lắng hỏi:

- Đại nhân, chúng ta sẽ không sao chứ.



- Yên tâm đi, trời đổ xuống có ta đỡ, các ngươi ai vào việc nấy, không cần quan tâm tới việc khác.



- Vâng.

Đám quan lại nghe Hải Thụy nói sẽ chịu trách nhiệm liền yên tâm, mặc dù bọn họ không ít tuổi nữa, không dễ dàng tin người khác, nhưng lời của Hải Thụy thì bọn họ tin.



Vương Bích dùng tốc độ quay về nhanh gấp đôi tốc độ đi, phi ngựa như điên, cuối cùng vào trưa ngày hôm đó quay lại về đội ngũ nam tuần, đem chuyện gặp phải ở Hoài An kể ra cho Viên các lão.

Viên Vĩ tức tím mặt:

- Mấy năm qua nghe nói tới Hải Bút Giá, chỉ coi như câu chuyện mà thôi, không ngờ đúng là một tên hai năm mươi không sợ chết.



Vương Bích lấy phong thư của Hải Thụy ra:

- Hạ quan có một phong thư do Hải Thụy viết cho ngài.



Viên Vĩ nhận lấy bức thư mở ra xem, đại ý là :" Chúng tôi nhận được thánh chỉ, yêu cầu chiêu đãi đơn giản tiếp kiệm. Nhưng theo hạ quan biết, vì tiếp đãi hoàng thượng, các nơi chi tiêu cực lớn. Hoàng thượng tới đâu, nơi đó lấy danh nghĩa "hiếu kính hoàng thượng", vơ vét tiền bạc của dân, xa xỉ vô độ, điều này hiển nhiên không phù hợp với thượng dụ "đơn giản tiết kiệm, không cho đón rước. Hiện giờ hoàng thượng sắp giá lâm Hoài Ai, chúng tôi cảm thấy rất khó xử, nếu như làm tiết kiệm như trên thánh dụ chỉ bị bị trị tội, nếu như học nơi khác ra sức chi tiêu chiêu đãi, lại sợ đi ngược lại với ý của hoàng thượng. Xin hỏi các lão , chúng tôi phải làm thế nào?"