Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 666 : Thánh nhân chưa chết

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Xem xong thư của Hải Thuy, Viên Vĩ tức lắm, ông ta biết dựa theo hành trình định sẵn, thánh giá tới Hoài An trú chân thì không đủ thời gian chuẩn bị nữa, tới khi đó Hải Thụy gặp họa, hoàng đế nổi giận thì ông ta cũng khốn đốn.



Nghĩ tới nửa năm qua mình hô phong hoán vũ, bị một tên tri phủ nho nhoi chơi cho một vố, Viên Vĩ hận tới ngứa ngáy răng lợi, nói:

- Hải Thụy, chúng ta đợi đó rồi xem.

Ông ta quyết định, sớm muộn cũng phải trả mối thù này.



- Các lão, xử trí Hải Cương Phong không cần phải vội , dù sao hắn ta cũng không chạy được.

Vương Bích nói nhỏ:

- Vấn đề hiện nay là, hoàng thượng có còn tới Hoài An không?



- Tới cái rắm.

Viên Vĩ chửi:

- Sai thuyền đội tăng tốc, ngay trong đêm vượt qua Hoài An, để hoàng thượng tới Dương Châu ở.



- Cũng chỉ còn cách này ...

Vương Bích vỡ lẽ:

- Hạ quan thấy Hải Thụy nhất định là có ý đồ này.



- Còn cần ngươi lắm mồm à?

Viên Vĩ muốn tát cho hắn lệch mặt, quát:

- Mau xéo tới Dương Châu, lần này nếu ngươi còn để xảy ra sơ xuất thì đừng về nữa.



- Lại là hạ quan à?

Vương Bích mặt mày đau khổ:

- Các lão, hạ quan bôn ba qua lại, mệt lử người, lưng muốn gãy, ngài đổi người khác đi.



- Không được .

Viên Vĩ mặt tối đen:

- Đây là sự trừng phạt với ngươi.



- Vậy, thôi được...

Vương Bích ấm ức nói.



Một ngày sau đội thuyền nam tuần vượt qua huyện Sơn Dương, chẳng hề dừng lại, Hải Thụy mặc áo vải đứng ở bên bờ, nhìn đội thuyền che kín đất trời, buột miệng ngâm :

Thừa hưng nam du bất giới nghiêm

Cửu trùng thuỳ tỉnh gián thư hàm

Xuân phong cử quốc tài cung cẩm

Bán tác chướng nê bán tác phàm



- Giỏi lắm, ông lại dám đem đương kim thánh thượng so với Tùy Dương Đế.

Một giọng nói vang lên sau lưng, làm sắc mặt Hải Thụy trắng bệch.



Hải Thụy hoảng hốt quay đầu lại, nhìn rõ người tới, hắn yên tâm, chắp tay cười:

- Thì ra là lão đại nhân, sao ngài lại rời đội ngũ?



Người kia nhìn không quá hai ba chục tuổi, mặt như bạch ngọc, mắt như sao sáng, mặc nho sam nửa mới nửa cũ, phong thái tuấn dật, từ đầu tới cuối mang dáng vể của một công tử gia thế ... Mặc dù là để râu ngắn, nhưng nhìn thế nào cũng không "lão" ở đâu ra.



Có điều người xưng hô lại cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên, người được xưng hô cũng thản nhiên tiếp nhận, vì khi Hải Thụy làm tri huyện Trường Châu, người này làm tri phủ Tô Châu. Về sau Hải Thụy thăng tiến vẫn cứ là thủ hạ người này. Tới tận khi hắn bị điều tới Nam Kinh cho ngồi mát, vẫn là người này thông qua quan hệ, mau chóng đưa hắn tới Hoài An làm tri phủ. Cho nên Hải Thụy gọi người này là "lão đại nhân" là hết sức hiển nhiên.



Người này là ai? Y họ Thẩm tên Chuyết Ngôn, hiện nhiệm hàn lâm học sĩ kiêm chiêm sự phủ thiếu chiêm sự sự nghiệp.



Nghe Hải Thụy hỏi, Thẩm Mặc đáp:

- Ta nghe nói có một vị tri phủ đại nhân keo kiệt, không ngờ ép cho hoàng thượng phải đổi hành trình, ta ở trên thuyền rảnh rỗi, liền xuống xem xem vị tri phủ đó có gì đặc biệt.
Thẩm Mặc cười khổ:

- Biết phải nói thế nào mới được đây.



- Không nói hạ quan, vậy thì nói hoàng thượng đi.

Mặt Hải Thụy tối lại:

- Hoàng thượng nam tuần lần này, bách tính ven đường tổn thương nguyên khí lớn, không biết bao nhiêu nhà phá sản, không biết bao nhiêu tham quan vì thế mà giàu bốc lên, những cận thần thiên tử như các vị, sao lại không khuyên gián.



- Khuyên rồi, nhưng hoàng đế đã quyết, ai khuyên người đó gặp họa, dùng cả máu còn chẳng cản nổi, khuyên cũng vô dụng.



Với câu chuyện về Gia Tĩnh đế, Hải Thụy mặc dù không ở bên cạnh, nhưng cũng có nghe tin, vị hoàng đế cứng đầu cố chấp này là hạng duy ngã độc tôn, không khỏi căm phẫn:

- Vua coi thần tử như cỏ rác thì thần tử coi vua như kẻ thù.



- Cương Phong huynh, lời này chúng ta nói riêng với nhau thì được, không thể nói loạn khắp nơi.

Thẩm Mặc khuyên.



- Còn cần hạ quan phải đi nói sao?

Hải Thụy cười lạnh:

- Đại Minh ta quanh năm biên cương loạn lạc không ngừng, hạn hán lũ lụt không đâu không có, quan lại thiên hạ tham ô thành quen, phú thuế giao dịch càng lúc càng nặng, làm dân chúng lầm thân, không còn đường sống. Thiên hạ có câu ngạn ngữ :" Gia Tĩnh giả, gia gia tịnh dã!" Lòng dân phẫn nộ sôi trào, hoàng đế lại u mê trong đạo pháp, căn bản không quan tâm tới chính sự. Càng đáng buồn là, hoàng đề nam tuần, nơi nơi bôi vẽ thanh bình, cao tụng công đức, có làm hoàng đế nhìn thấy bộ mặt thật của Đại Minh không? Không! Kẻ làm quan chùm chăn bịt mắt tự lừa dối chính mình.

Nói rồi vỗ mạnh bàn:

- Cứ thế ngày vong quốc của Đại Minh ta không còn xa nữa.



Thẩm Mặc biết Hải Thụy là một người bất mãn với quốc sự, mặt cảm thấy nóng rần, xấu hổ hói:

- Kỳ thực hoàng thượng cũng ý thức được vấn đề rồi, chẳng phải đã lệnh cho Nghiêm Tung nghỉ hưu, Nghiêm Thế Phiên đi đầy sung quân sao?



- Đấy mà là trừng phạt à? So với tội ác bọn chúng phạm vào, thì đó là ưu đãi.

Hải Thụy cắt ngang lời Thẩm Mặc:

- Hơn nữa ở Giang Nam ai chẳng biết Nghiêm Thế Phiên căn bản không tới Lôi Châu, đến Nam Xương nói bệnh rội ở lại, không ai hỏi tới, không ai thúc giục, đây là đi đầy sung quân, hay là hộ tống hắn vinh quang nghỉ hưu?



- Chuyện này .. Vì cha con họ Nghiêm nắm quyền hai mươi năm, dính dáng lớn, cho nên không thể dùng biện pháp cứng rắn, nếu không hậu quả không thể vãn hồi được.

Thẩm Mặc nói nhỏ:

- Huynh không thấy Từ các lão sau khi lên nắm quyền, bắt đầu có các bước xử lý phần tử Nghiêm đảng sao? Từ năm ngoái tới nay, đã có hơn hai mươi tên cốt cán của Nghiêm đảng ngã ngựa rồi.



- Cho dù có hạ toàn bộ Nghiêm đảng xuống thay người mới thì sao nào?

Hải Thụy có suy nghĩ khác:

- Lề lối triều đình bất chính, quyền thần a dua xu nịnh, thay bằng Từ đảng rồi cũng sẽ đi vào con đường của Nghiêm đảng, vì kẻ làm quan chỉ biết vơ vét tiền tài. Như thế chẳng bằng để Nghiêm đảng tiếp tục làm, ít nhất bọn chúng ăn nhiều rồi, không còn quá đói khát nữa.



- Vậy huynh nói phải làm sao bây giờ?

Thẩm Mặc cũng buồn chán, y biết Hải Thụy nói đúng, nhưng trong cái xã hội hoàng quyền này, phải giải quyết thế nào.



- Đúng thế, hiện giờ tra xét cha con họ Nghiêm cùng với một số tên cốt cán, nhưng đại nhân và hạ quan đều hiểu, Từ các lão không thể tra tiếp nữa, vì Đại Minh căn bản là cái ổ tham quan. Phú thuế ruộng đất, muối sắt, rồi công trình , cứ cái gì có thể kiếm lợi là nhất định có lũ tham quan đông nhung nhúc bâu vào. Bọn chúng đều là người của Nghiêm đảng Sao? Không phải!

Hải Thụy mặt kích động đõ bừng:

- Hai kinh mười ba tỉnh, văn võ đều là tham quan như thế, nếu như đều là người của Nghiêm đảng, vậy thiên hạ nên đổi sang họ Nghiêm chứ không phải họ Chu.



Nghe lời nói kinh thiên động địa của hắn, sắc mặt Thẩm Mặc lại càng thêm trầm tĩnh, nói nhỏ:

- Vậy huynh nói xem, ai phải chịu trách nhiệm?



+++



Con người Hải Thụy thế nào các chương khác quá rõ rồi, chi tiết cái chết của A Nhiếp thực sự quá thừa, tác giả bịa ra câu chuyện buồn vô nghĩa ...



Nếu mọi người còn nhớ năm đầu khi Thẩm Mặc tới Tô Châu tặng quà tết cho nhà Hải Thụy đã tặng kẹo cho A Nhiếp lúc đó 4-5 tuổi rồi, hoàn toàn kô thể có vụ nhờ Lý Thời Trân chữa bệnh vợ Hải Thụy sinh A Nhiếp được ...