Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 667 : Dương Châu mạn

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


- Thiên hạ của nhà nào nhà đó chịu trách nhiệm.

Hải Thụy không chút do dự nói:

- Đại Minh từ khi khai quốc tới nay, vương thân, quận vương, hoàng thất trải khắp thiên hạ. Quốc gia phải phụng dưỡng những kẻ ăn không ngồi rồi này. Năm Hồng Vũ tông thất chẳng qua chỉ có mấy chục người, nhưng mười năm trước đã hơn 17000 người, bằng đấy kẻ biết hao phí của dân bao nhiêu, hút máu của Đại Minh ta nhiều thế nào. Càng vô lý hơn nữa, đám tông thất này được triều đình phụng dưỡng nhưng ngang ngượng cướp chiếm ruộng đất của dân, tùy tiện kiếm một vương gia, sở hữu hơn vạn mẫu ruộng, lại còn không phải nộp thuế.

Nói tới đó hắn tức quá bật cười:

- Những kẻ này chiếm quá nửa ruộng đất của người dân, vậy mà người dân lại phải nộp thuế nuôi chúng! Cho dù là địa chủ cũng không đi bóc lột điền hộ của mình như vậy. Hoàng gia không biết quý trọng thiên hạ, cướp đoạt vô độ của người dân, như thế quan viên cũng học theo, cũng chẳng cần quý trọng. Những chuyện này chỉ trách tội Nghiêm Tung, Nghiêm Thế Phiên mà được sao?



Nghe lời Hải Thụy nói, Thẩm Mặc im lặng, cuối cùng gật đầu:

- Huynh nói đúng lắm, tông thất hoàng tộc là cái nhọt độc lớn của Đại Minh ta, nhưng cái nhọt đó như con quái vật khổng lồ chắn trước mặt, huynh biết nó chặn đường, nhưng làm gì nổi?



- Khó đến đâu cũng phải có người làm.

Hải Thụy thấy Thẩm Mặc tán đồng suy nghĩ của mình, kích động nói:

- Tệ nạn lớn của thiên hạ không sửa thì Nghiêm đảng này đổ sẽ có Nghiêm đảng khác. Nếu như có thể làm chút việc cho điều này, Hải Thụy chết không nuối tiếc.



Ở nhà Hải Thụy một đêm, Thẩm Mặc lên đường nam hạ, lần này y rời khỏi hoàng thượng, một là không muốn học theo đám người Viên Vĩ, cả ngày chỉ làm văn chương tởm lợm nịnh bợ hoàng đế, hai là Giang Nam là căn cơ của y, tâm huyết y ngưng tụ vào đó, toàn bộ sức mạnh và mộng tượng của y đều khởi nguồn ở nơi này.



Lần này cuối cùng có cơ hội có thể đia dạo quanh vùng đất này, xem cái mầm mình gieo xuống có đâm chồi này lộc không. Đây là chuyện vô cùng quan trọng, lại làm người ta vui sướng.



Điều duy nhất không hài lòng là vì hoàng đế nam tuần, mặt sông bị thủy sư giới nghiêm, khiến vô số đội thuyện kẹt cứng ở bến tàu, Thẩm Mặc xuất phát từ Hoài An không lâu thì bị tắc đường, đợi đúng nửa ngày mới đi được, lại mất thêm đúng ba ngày mới tới được Dương Châu.



Thẩm Mặc không muốn vào thành mà trực tiếp nam hạ, nhưng nghe ngóng thấy thành giá rời đi hôm qua, y không khỏi thầm lấy làm lạ.



Phải biết rằng mộng tưởng trong đời của người dân Đại Minh là "sinh ở Dương Châu, chết ở Bắc Mang", chốn phồn hoa tự gần như thế là thiên đường hưởng thụ. Hoàng đế trên đường đi, chỉ cần là nơi có chút danh tiếng là ở lại năm ba ngày du ngoạn một vòng, sao tới Dương Châu lừng danh thiên hạ lại ở mỗi một ngày là đi?



Mang theo nghi vấn này, Thẩm Mặc lệnh thuyền phu ở lại thành Dương Châu nghỉ một đêm rồi tính sau, thuyền tới gần bến tàu thì đã gần hoàng hôn, Tam Xích hỏi:

- Đại nhân, chúng ta tìm dịch trạm ở chứ?



- Không đi.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Đại đội ngũ vừa qua, dịch trạm nhất định rối loạn, chúng ta đứng tới gây phiền phức thêm. Ngươi đi mua ít tôm cá tươi , chúng ta ở trên thuyền đốt lửa nướng ăn, há chẳng phải tự tại sao?



Mọi người vui vẻ đồng ý, vì thế chia nhau ra mua bán, đốt lửa làm cơm, tất nhiên không cần Thẩm Mặc bận lòng, y xuống thuyền thong thả dạo bước, định bụng tìm người nha môn nghe ngóng xem vì sao thánh giá vội vã rời đi.



Lúc này mặt nước sóng ánh hào quang, bên tràu dừng đủ các loại thuyền khách, trên thuyền cột khói lượn lờ, các thuyền nương bận rộn cơm nước, chẳng biết cô nương mỹ lệ nào còn hát bài ngư ca ê tai.



Gọi ta tới đây ta đã tới rồi.

Rút thanh củi đốt lò, hương thơm tựa Ngọc Lan.

Bươm bướm nào chẳng tham hoa, uyên ương nào chẳng muốn giỡn nước.

Lang quân nho nhỏ ơi, mẫu đơn dưới ánh trăng nở rồi ...



Khúc ca tươi đẹp lại nóng bỏng đó, được cô nương trẻ trung giọng thanh thanh hát lên, làm người lữ hành như tắm trong gió xuân, bến tầu tức thì cực kỳ yên tĩnh, Thẩm Mặc cũng dừng chân, đứng đó im lặng lắng nghe bài hát thấm vào lòng người này, cho tới tận khi một tiếng reo kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ vang lên...



- Chuyết Ngôn huynh! Là huynh à?

Thẩm Mặc đang nghe hát, đột nhiên có người gọi tên mình, quay đầu lại nhìn, cười:

- Đúng là đời người thế nào rồi cũng gặp được nhau, không ngờ lại thấy Nhược Vũ huynh ở nơi này.



Người kia trông tuổi tương đương với Thẩm Mặc, dáng cao gầy, da trắng, ngũ quan ưa nhìn, vốn mang vẻ đẹp nhu mỹ giống như nữ tử, nhưng lại có cái cằm nhọn như đao gọt, đôi mắt sáng mà có thần, nên trong hùng khí ngời ngời, đúng là một thiếu niên lang đỉnh thiên lập địa.



Người này là đồng khoa, đồng niên của Thẩm Mặc họ Lâm tên Nhuận tự Nhược Vũ, khuôn mặt như tên gọi, nhưng người quen biết hắn đều biết, dưới khuôn mặt hiền lành ưa nhìn kia, che giấu một trái tim còn nóng hơn lửa, cứng hơn đao.



Mặc dù xuất thân đồng tiến sĩ, nhưng trong đồng niên khoa Bính Thìn, tên tuổi của hắn chắc chắn xếp năm hạng đầu, chỉ kém hơn đám Thẩm Mặc, Từ Vị, Trâu Ứng Long một chút, nhắc tới Lâm Nhược Vũ, không ai không giơ ngón tay cái lên.



Đặc điểm lớn nhất của người này là "ghét ác như thù", năm xưa thi tiến sĩ, văn chương của hắn viết cực hay, vốn nắm chắc vào hàn lâm viện, nhưng vì thắng thắn luận quốc sự, ngôn từ kịch liệt, đầu mâu chĩa thẳng vào cha con họ Nghiêm, khảo quan dù thích văn tài của hắn, nhưng ai dám cho hắn đỗ cao? Đó cũng là vì muốn bảo vệ hắn, cho nên hạ xuống tam giáp.



Bảng được công bố, ai ai cũng tiếc cho hắn, nhưng hắn lại vui vẻ nói :

- Ta đọc sách làm quan là để làm việc thực vì dân vì nước, không vào viện hàn lâm hưởng phúc cũng được.



Mọi người vốn cho rằng hắn thoa phấn lên mặt, nhưng Lâm Nhuận đã dùng hành động thực tế chứng minh hành động đi đôi với lời nói.

Tam giáp đồng tiến sĩ, công bố bảng là dùng, liền đưa hắn tới huyện Lâm Xuyên trị an hỗn loạn, dân sống không yên. Hắn biến nơi này thành chốn thanh bình đêm đêm nhà nhà không cần đóng cửa, bách tính gọi hắn là "thanh thiên", được tỉnh lấy làm điển hình, yêu cầu các huyện lệnh khác học tập.


- Thuế má là vỏ, diêm chính mới là cái gốc, thuế muối thu bao nhiêu, chỉ gây ảnh hưởng bề ngoài. Chỉ diêm chính hỏng, mới làm tổn thương tới cái gốc.



Nguyên nhân thứ ba trong miệng các quan viên là cùng với mậu dịch đối ngoại thịnh vượng, Tô Châu quật khởi, thương buôn lớn ùn ùn kéo nhau bỏ đi, thành Dương Châu đã kém xa trước kia, ngay cả nghành nghề giải trí cũng rất vắng khách.



Đủ mọi nhân tố ở các phương diện níu kéo, tạo thành khung cảnh buồn thảm trong mắt bệ hạ hiện nay.



Gia Tĩnh đế nghe xong hết sức thương cảm cho cảnh ngộ của thành Dương Châu, nên không trách bọn họ tiếp đãi thánh giá thiếu chu đáo nữa, nhưng ông ta có một tâm nguyện là được xem hoa Quỳnh Dương Châu vang danh thiên hạ.



Nghe thấy hoàng đế muốn ngắm hoa Quỳnh, quan viên tấn thân thành Dương Châu sợ vỡ mật, vì nơi ngắm hoa Quỳnh ở chỗ náo nhiệt trong thành, cảnh tượng phồn hoa tráng lệ nơi đó không sao che giấu được. Hoàng đế chỉ cần nhìn một cái thôi là tám phần bị lộ rồi, đành ngong ngóng nhìn Viên Vĩ, ý tứ là "ngài tiếp tục lừa gạt đi chứ!"



Viên Vĩ kêu khổ trong lòng :" Tiền của đám buôn lậu muối này thật không dễ cầm." Có điều ông ta lên nhầm thuyền giặc, đành đỡ bọn họ tới cùng thôi, liền lén lau mồ hôi, khấu đầu nói với Gia Tĩnh:

- Hoàng thượng, hoa Quỳnh không cần xem nữa cũng được.



- Vì sao?

Gia Tĩnh thắc mắc:



- Trước kia Tùy Dương đế thuận theo Đại Vận Hà, chuyên môn tới Dương Châu ngắm hoa Quỳnh, kết quả đánh mất giang sơn.

Viên Vĩ đánh liều nói:

- Cho nên hoàng đế đời sau đều kiêng kỵ thứ hoa này, xa đâu chưa nói, riêng Vũ Tông hoàng đế, một vị quân vương thích du ngoạn là vậy mà khi tới Dương Châu cũng không ngắm hoa Quỳnh, chẳng phải lo lắng cho vận nước sao?



*** Vũ Tông: Chính Đức, tên vua hoang dâm, hoang đường nhất lịch sử triều Minh.



- Thành Dương Châu danh tiếng lẫy lừng, chẳng lẽ không có nơi nào đáng du ngoạn sao?

Gia Tĩnh cau mày, hiển nhiên là đã từ bỏ ý định ngắm hoa, dù sao hoa Quỳnh đẹp tới đâu chẳng đáng bằng một phần vạn hoàng vị, ông ta không muốn gặp phải vận rủi.



- Hoàng thượng cho thần bẩm báo.

Viên Vĩ hạ thấp giọng xuống:

- Vùng đất này sở dĩ có danh tiếng lớn như thế chẳng phải vì là thẳng cảnh văn vật nhiều, mà là ...Tần lâu Sở quán đặc biệt nhiều, cho nên cổ nhân mới nói " mười năm một giấc mộng Dương Châu, bạc tình được tiếng chốn thanh lâu ." Chỉ bằng vào một món đó thôi đủ cho nó vang danh hoa hạ rồi. Vị danh nhân nào tới Dương Châu đều để lại một hồi chuyện phong lưu, mặc dù rất nhiều là bịa đặt, nhưng mọi người đều thích tin ...



Gia Tĩnh đế nghe ra thâm ý trong lời ông ta. Chốn phấn son này không phải nơi hoàng đế nên ở lại, ngài không muốn bị đám văn nhân bất lương thêu dệt, thì chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này đi.



Nghe Viên Vĩ nói, Gia Tĩnh đế trầm ngâm một hồi, tới đây mất cả hưng, chỉ ở lại trong hành cung một đêm, dùng bữa cơm Hoài Dương "nhạt nhẽo vô vị" xong, liền hoàn toàn thất vọng tới nơi này, liền rời khỏi thành Dương Châu "chỉ có hư danh" này.



~~~~~~~~~~~~



Nghe Lâm Nhuận kể xong, Thẩm Mặc lắc đầu cười:

- Nghĩ lại thấy hoàng thượng thật đáng thương, mặc dù được xưng tụng là người sở hữu tất cả, nhưng người dưới không muốn cho thấy, hoàng thượng không thấy được, không muốn cho biết, hoàng thượng không biết được.



Lâm Nhuận gật đầu mỉm cười:

- Mặc dù ta không tán thành cách làm của những kẻ ấy, nhưng lại vui vẻ nhìn thấy kết quả này, chứ cái kiểu làm như ở phương bắc, hoang phí quá lớn, hi vọng thành Dương Châu là ví dụ khiến phủ huyện đằng sau thông minh hơn một chút.



- Tám phần là sẽ như thế.

Thẩm Mặc nhấp một ngụm trà:

- Sĩ đại phu phương nam xưa nay kiêu ngạo, chẳng hề kính trọng hoàng thượng như người phương bắc, làm ra loại chuyện này cũng chẳng có gì là lạ.



- Đúng thế.

Lâm Nhuận cảm khái nói:

- Ta cũng làm quan ở phương bắc rồi, phát hiện nam bắc Đại Minh khác biệt không nhỏ, ngăn cách cũng lớn, người phương nam khinh thường người phương bắc thô lỗ, người phương bắc xem thường người phương nam yếu đuối. Hố ngăn cách này thậm chí mang tới cả triều đình, ảnh hưởng tới chính sách quốc gia... Thậm chí có người nói, Đại Minh sở dĩ đi xuống, là vì luôn là người phương nam nắm triều chính, chuyện gì cũng nghĩ cho phương nam, mặc kệ phương bắc sống chết ...



Thẩm Mặc cười:

- Nói những chuyện này có hơi xa, đợi hai ta vào hàng công khanh hãy thảo luận cũng không muộn.

Rồi nghiêm nghị hỏi:

- Huynh nói chuyên môn đợi ta, rốt cuộc là vì sao?



- Chà, xem cái đầu óc của ta này, cao hứng quá nên quên cả chính sự.

Lâm Nhuận hạ thấp giọng xuống:

- Ta muốn tham tấu một người.