Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 668 : Y vương

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


- Thì cứ tham tấu đi.

Thẩm Mặc bật cười:

- Huynh là ngự sử đại nhân, chẳng phải muốn tham tấu ai thì tham tấu sao?



- Người này thân phận không tầm thường, tôn quý vô cùng, địa vị không thể dao động, không có huynh giúp đỡ, ta không hạ được, thậm chí chẳng thể tham tấu được.

Lâm Nhuận trầm giọng nói:



- Rốt cuộc là ai thế?

Thẩm Mặc bị khơi lên hứng thú.



- Y Vương.

Lâm Nhuận không câu kéo thêm, lời nói như con người hắn, nói thẳng vào vấn đề:

- Nói chính xác là Y vương đời thứ sáu, Chu Điển Anh.



- Y vương Chu Điển Anh?

Sắc mặt Thẩm Mặc biến đổi, bởi vì y không phải lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, mấy ngày trước, Hải Thủy đã lấy người này làm ví dụ, chửi rủa hoàng thân tông thất làm xằng làm bậy, nguy hại cho Đại Minh ....



Y Vương vốn là em út của Minh Tông, thủy tổ tên Chu Di, chính là hoang tử thứ 25 của thái tổ gia Chu Nguyên Chương và Cát Lệ phi, vì Chu Nam hoàng tử 26 chết non, nên Y Vương thành nhi tử nhỏ nhất của Chu Nguyên Chương, phong làm Y vương năm Hồng Vũ thứ 24, đất phong phủ hà Nam, bệnh mất năm Vĩnh Lạc thứ 10, xưng là Y Lệ vương.



Đại Minh thụy hiệu đẹp tràn làn, có thể được ác thụy dưới tính huống không tạo phản, không bất kính, Y vương đời đầu xứng đáng là nhân tài, ông ta chẳng học được bất kỳ một cái gì tốt đẹp từ người phụ thân huynh trưởng. Nhưng lại kế thừa sự tàn bạo, tàn hại bách tính trong đất phong ... Ông ta thường xuyên đi săn bắn, gặp phải người không tránh kịp là vung đam chém luôn, làm máu me đẫm người, ông ta lại thích mặc loại áo dính máu đó. Lại còn hạ lệnh nam nữ trần chuồng mua vui trước bàn dân thiên hạ, tuyệt đối là đứa con hoang dâm vô sỉ nhất của thái tổ. Sau khi ông ta chết, lễ thần xin tước bỏ vương hiệu của ông ta, nhưng Chu Lệ vì ổn định lòng người nên không đồng ý.



Đám kế nhiệm của Chu Di cũng rất giống tổ tiên, tới đời Chu Điển Lễ, cuối cùng phát triển truyền thống tàn ác này tới mức tột đỉnh.


Lâm Nhuận ủ rũ nói:

- Nghe nói thánh giá tới Dương Châu, ta liền vội vã từ Nam Kinh chạy tới, thỉnh cầu kiến giá, nhưng có lẽ là thanh danh của ta quá tệ, những kẻ kia không bẩm báo. Ta cũng không biết ai là đồng đảng của Nghiêm Thế Phiên, chỉ sợ để lộ tin tức làm chuyện trở nên phức tạp, cho nên không nói với ai.

Rồi cười với Thẩm Mặc:

- Về sau nhớ ra huynh đi cùng thánh giá, nghe ngóng khắp nơi được biết huynh xin phép xuống thuyền giữa đường, ta đoán chừng huynh đi thăm tri phủ Hoài An, sớm muộn gì cũng qua Dương Châu, liền định đợi ở đây hai ngày, nếu không gặp được thì tới Thiệu Hưng đợi, thế nào cũng đợi được.



- Tìm ta thì có tác dụng gì?

Thẩm Mặc cười khổ:

- Không có chứng cứ xác thực, chỉ bằng vào một quyển sổ không rõ nguồn gốc, muốn diệt trừ một vị thân vương thì tám phần là săn hồ không thành còn bị hổ hại.



- Bất kể thế nào cũng cảnh tỉnh hoàng thượng.

Lâm Nhuận nói nhỏ:

- Trạng Nguyên công, lăng Đế Khốc ở Hà Nam đấy ...



- Ý huynh nói, hắn có khả năng ....

Thẩm Mặc lông tóc dựng hết lên:

- Không thể nào, thời đại này còn có phiên vương muốn tạo phản?

Kỳ thực y cũng có ý định muốn tạo phản soán ngôi, đương nhiên chỉ là nghĩ mà thôi, biết rằng không thể làm được.



- Sao lại không thể, đừng có quên Dương Minh công làm sao có được phong Tân Kiến bá.

Lâm Nhuận cười lạnh:

- Nếu như triều Chính Đức xuất hiện một Ninh vương thì sao bản triều không thể xuất hiện một Y Vương. Dựa theo quy chế, hạn ngạch hộ vệ của Y vương phủ là hai nghìn người, nhưng theo điều tra xác nhận, gần đây đã lên đến một 14650 người! Hạn ngạch giáo úy Nghi Vệ ti chỉ có 600 người, tới giờ đã hơn 6000 người. Vốn lực lượng vũ trang 2600 người bảo vệ vương phủ là quá dư thừa, hiện giờ mở rộng lên tới hơn 20000 người, chẳng lẽ Y vương thừa tiền không có chỗ tiêu à?