Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 669 : Thượng hải

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Bị câu hỏi của Lâm Nhuận làm không thể phản bác được, Thẩm Mặc im lặng một lúc mới nói:

- Tham tấu một một khai quốc thân vương không có chứng cứ sắt thép là không thể được.



- Đó chính là băn khoăn của ta, hơn nữa cũng không biết những nhân vật ở bên cạnh hoàng thượng có phải là đồng bọn cảu Y vương hay không, cho nên ta không dám tùy tiện bẩm báo.

Lâm Nhuận sắc mặt ảm đạm nói:

- Những tình báo này là máu tươi của mấy vị nhân sĩ đổi lấy, ta không thể làm phụ lòng bọn họ, nhất định phải đánh một đòn trúng đích.



Thẩm Mặc hiểu tâm tình của hắn:

- Nói đi, huynh muốn bảo ta làm gì?



- Giúp ta báo cáo tình hình này với hoàng thượng, xin người đề phòng, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không Đại Minh ta sẽ đại loạn mất.

Lâm Nhuận vái thật sâu:

- Xin huynh đó.



Thẩm Mặc đỡ hắn dậy:

- Nhược Vũ huynh, ta hiểu nỗi khổ tâm của huynh.



- Nói như vậy là huynh đồng ý rồi?

Lâm Nhuận vui mừng nói.



- Huynh tưởng thiên hạ chỉ có mỗi mình huynh là người tốt thôi sao?



- Không không, ta không có ý đó.

Lâm Nhuận cười ha hả:

- Chuyết Ngôn huynh là người tốt nhất trong số người tốt.



Bàn bạc với Thẩm Mặc suốt đêm, sáng ngày hôm sau hai người cáo từ, Lâm Nhuận muốn tới Hà Nam trước, giám thị động tĩnh của Y Vương.



Thẩm Mặc nắm chặt tay hắn nói:

- Nhược Vũ huynh, ngàn vạn lần phải chú ý an toàn đấy, nếu có chuyện không làm được, đừng có cố đứng ra gánh vác. Đừng quên huynh không chiến đấu một mình.



Lâm Nhuận trịnh trọng gật đầu:

- Không tới lúc vạn bất đắc dĩ ta sẽ không hi sinh bản thân.



- Bảo trọng.

Thẩm Mặc gian nan nói:



- Huynh cũng bảo trọng đấy.

Lâm Nhuận cười tiêu sái, bảo A Bích:

- Khai thuyền đi.



Giọng nói như chuông ngân của A Bích vang lên:

- Mẹ ơi, khai thuyền thôi.
- Cái, cái .. Cài này sao ngài biết rõ như lòng bàn tay thế.

Khách thương đóng giả thư lại kia kinh sợ nói:

- Đại nhân tha mạng, lần sau tiểu nhân không dám nữa.



- Lời không hay bản quan đã nói trước rồi, nghe hay không là chuyện của các ngươi, ta kẻ là kẻ thô lỗ, không chịu nổi thủ tục thẩm phán rầy rà, nhưng ta đoán chắc, bằng vào số tiền các ngươi chiếm đoạt, giết các ngươi mười lần cũng đủ.

Thanh niên chỉ vào khách thương tiểu lại:

- Ngươi, cởi sạch y phục ra.



- Cởi sạch y phục làm gì?

Thẩm Mặc hỏi, nếu bảo y trừng phạt đám tiểu lại kia, cùng lằm là đầy bọn chúng lên thuyền của Từ Hải, làm một thủy thủ viễn dương quang vinh là được.



Nhưng Thẩm huyện lệnh hiển nhiên càng độc ác hơn, thanh niên kia nói:

- Tên thư lại bị chỉ vào đành ngoan ngoãn cởi y phục ra, sau đó bốn nha dịch cao lớn dùng thủy hỏa côn nâng lên không trung rồi thả ra cho rơi xuống đất, cứ làm đi làm lại như thế vài lần đến khi tên thư lại kia thất khiếu chảy máu mà chết. Năm tên còn lại cũng chết y như vậy, Thẩm huyện lệnh còn chưa chịu thôi, lệnh mang xác ra chợ răn đe kẻ khác, làm đám nha lại tham ô sợ tới toàn thân băng giá, cụp hết đuôi lại, kết quả toàn bộ thói quen xấu trước kia biến mất, bộ mặt huyện Thượng Hải rực rỡ cả lên.



Đám khách thương kể một cách hào hứng , Thẩm Mặc lại hết sức kinh ngạc vì vị Thẩm huyện lệnh trong lời kể bọn họ và người trong ấn tượng của y khác nhau quá lớn.



Đám khách thương thấy mặt Thẩm Mặc biến đổi, cho rằng là vị công tử này động lòng trắc ẩn, thấy Thẩm huyện lệnh quá máu lạnh. Một khách thương cứng tuổi nghiêm nghị nói:

- Công tử mang trái tim nhân hậu, là người có tu dưỡng, có thể cho rằng giết người là không đúng. Không biết đại nhân đã nghe tới câu này chưa "xa thuyền điếm cước nha, vô tội cũng đáng giết!" Ý là kẻ làm việc trong năm nghề này, đều là hạng vô lại bất lương, nếu không giết vài tên trấn áp bọn chúng, vĩnh viễn đừng mong bọn chúng chịu nghe lời.



Thẩm Mặc cười:

- Ta không phải là người cổ hủ như thế.



- Thế thì tốt.

Đám khách thương vỗ tay:

- Kỳ thực Thẩm huyện lệnh rất ôn hòa, đôi khi tới bến tàu tuần thị, nói chuyện với đám dân thường chúng tôi, có khi còn dạy chúng tôi hát nữa.



- Hát à? Hát bài gì?

Thẩm Mặc tò mò.



- Gọi là .. Ái điểu gì gì đó.



- Ái tình điểu?

Thẩm Mặc hiểu ngay.



- Đúng đúng là con chim đó đấy, nghe quai quái, nhưng mà hay lắm. Phải rồi, sao đại nhân biết con chim đó?



"Nói thừ, năm xưa ta dạy hắn mà lại" Thẩm Mặc cười thầm.



Trong lúc nói chuyện, thuyền đã vào thành, thấy trên bến tàu, cột buồm che kín trời đất, tiếng huyên áo khắp nơi, đúng là cảnh tượng bến cảnh trung tâm.



Thẩm Mặc càng thêm sốt ruột, chẳng để y tới cảnh quan, vội vàng tạm biệt đám thương nhân Huy Châu , hỏi rõ phương hướng, lập tức lên bờ tới huyện nha, lòng thầm nghĩ :" Huynh đệ ngươi vẫn còn khỏe chứ?"