Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 697 : Liên hoàn Uyên ương trận! (2)
Ngày đăng: 17:49 30/04/20
- Nói, hôm đó ngươi thấy bao nhiêu người? - Nghiêm Thế Phiên lớn tiếng hỏi.
- Vài ba nghìn. . .
Người đó nhỏ giọng nói.
- Ừm,
Nghiêm Thế Phiên nói:
- Ngươi đã quên ta ghét nhất bị cái gì rồi hả.
- Ngài ghét nhất bị lừa gạt. - Người đó dập đầu như giã tỏi: - Kỳ thật lúc đó trời tối thui, thực sự không thấy rõ có bao nhiêu người, nhưng. . .
- Nhưng cái gì? - Nghiêm Thế Phiên lạnh giọng hỏi.
- Thuộc hạ đã giao thủ qua với thám báo của chúng, - Người đó vẻ mặt khó tin nói: - Thấy các trang bị hoàn mỹ, võ nghệ cao cường, còn có thể tổ chức một loại trận thế như kỳ môn độn giáp, khiến người khác thế nào cũng công không phá được.
- Hừ, những người đó tổng cộng chỉ có vài ba chục người, có đúng không? - Nghiêm Thế Phiên giọng căm hận nói.
- Sao ngài biết? - Người đó ngẩng đầu lên, giật mình nói.
Nghiêm Thế Phiên lại chả thèm trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói với Y Vương:
- Nếu như quân đội của triều đình toàn là như vậy, Bắc Lỗ nam Oa cái mẹ gì đã sớm bị diệt sạch rồi.
- Vậy họ là người gì? - Y Vương sợ hãi nói.
- Chúng là hộ vệ cá nhân của Thẩm Chuyết Ngôn, tổng cộng chỉ có vài ba chục người như vậy thôi, cũng là sức chiến đấu cuối cùng của quan quân rồi!
Nghiêm Thế Phiên lạnh lùng nhìn người đó một cái rồi nói:
- Đồ ngu, bị người ta hù cho một cái đã thành rùa đen rút đầu, giữ ngươi lại còn có tác dụng gì?
Người đó lập tức sợ đến nước mắt giàn giụa, không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng Nghiêm Thế Phiên ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn một cái, một tên lãng nhân Hồng y hoàng cái đã một đao lướt qua chém xuống cái đầu lâu của hắn.
Quả nhiên là Trần Hồng trợ giúp ta!, Nghiêm Thế Phiên cũng bất cứ giá nào rồi, cũng như những binh lính bình thường, kiên trì nằm trên bãi cỏ ẩm ướt, khí trời oi bức báo hiệu có lẽ lại sắp có một trận mưa to, cho dù đã bôi qua thuốc muỗi, nhưng vẫn không thể ngăn cản muỗi tấn công, chẳng mấy chốc, hắn bị cắn thành Thích Già. Nhưng Nghiêm Thế Phiên cũng không nhúc nhích, mãi đến khi nghe được thanh âm Oa oa, ùng ục, oa oa liên tục ba bên, hắn mới thở sâu rồi hạ giọng nói:
- Lên!
Dưới chân Tiểu Nhạc sơn, giống như có một đợt sóng cuồn cuộn, vô số binh sĩ từ trong bụi cỏ rậm rạp đứng lên, xông về nơi phát ra ánh sáng ở trên núi.
Mấy trăm tên lãng nhân Nhật Bản mặc áo bào võ sĩ đủ màu, cầm Oa đao, tựa như bay chạy lên trên núi, đảo mắt đã bỏ lại tất cả mọi người ở phía sau, đi đầu xông đến trước cửa đại doanh.
Hai người bảo vệ cửa đang ngủ gà ngủ gật lúc này mới thanh tỉnh lại, còn chưa kịp kéo chuông cảnh báo thì đã bị chém dưới đao. Khi nhóm lãng nhân thuận lợi chạy ào vào doanh thì mới bị binh sĩ tuần tra ban đêm phát hiện, lập tức cao giọng cảnh báo, nhưng lập tức cũng gặp cảnh sát hại. Nhưng tiếng kêu thê lương đã đủ làm cho tất cả mọi người tỉnh lại, trong quân doanh trong nháy mắt vỡ òa lên.
Đám lãng nhân Nhật Bản lại không thèm để ý, mục tiêu của chúng chỉ có một, đó chính là hoàng trướng tại chính giữa doanh trại! Theo từng bước thâm nhập, chúng cũng bắt đầu gặp phải sự ngăn chặn, nhưng võ công của đám lãng nhân quá lợi hại, chém người như thái rau, rất ít gặp địch phải hợp lại! Mãi đến khi một nam tử cầm trong tay bảo kiếm, môt bộ hắc y xuất hiện, đảo mắt đã đánh chết hai tên lãng nhân Nhật Bản, còn mình lại không bị tổn hao chút nào.
- Không phải sợ! - Nghiêm Thế Phiên đi theo sát ở phía sau nói: - Hắn là Giang Nam đại hiệp Hà Tâm Ẩn, trong doanh của quan quân chỉ có một người như thế thôi!
Ngay sau đó phân ra mấy tên lãng nhân bao vây lấy Hà Tâm Ẩn.
Đám lãng nhân tiếp tục thẳng tiến, cuối cùng ngừng lại trước hoàng trướng, bởi vì trước mặt chúng đã xuất hiện một trận hình đã khiến cho chúng thống hận cả đời -- 11 người cấu thành một đội, cầm bốn loại vũ khí, phân biệt là lang tiễn, trường mâu, trường thương, phác đao!
Vừa nhìn thấy trận thế quen thuộc này, các lãng nhân ngông cuồng tự cao lại lập tức trở nên bất an:
- Vô địch Uyên Ương trận. . .
- Không phải sợ, chúng chỉ có 20 người, nhiều nhất cũng chỉ 2 tổ thôi!
Nghiêm Thế Phiên ở phía sau la to, ... Hắn được hai tên lãng nhân khiêng, còn thở hồng hộc nói:
- Chúng ta quấn lấy chúng!
Lời còn chưa dứt, liền thấy các trướng bồng xung quanh hoàng trướng đều ngã xuống, từng cái Uyên Ương trận do binh sĩ vũ trang hạng nặng cấu thành xuất hiện bốn phía Nghiêm Thế Phiên và lãng nhân của hắn, một cái, hai cái, ba, bốn cái, năm, sáu. . . Chí ít sáu bảy chục cái, hình thành một thế trận bao vây chặt chẽ.
Liên Hoàn Uyên Ương trận! Ác mộng vĩnh viễn của chúng giặc Oa!