Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 698 : Viện quân trời giáng

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


- Đây có phải là hai ba mươi người đâu?



Mặc dù Oa nô tương đối khờ khạo, không thích kén cá chọn canh, nhưng cũng không thể lừa dối như thế chứ? Cũng không quản là trên dưới tôn ti gì hết, chúng đều kháng nghị:

- Hai ba mươi cái hai ba mươi người thì đúng hơn!



- Ảo giác, nhất định là ảo giác. . .

Nghiêm Thế Phiên cố sức dụi mắt, nhưng từng tổ Uyên Ương trận vẫn rất rõ ràng, tồn tại khách quan, hắn gian nan nuốt nước bọt nói:

- Cái đó là cái gì, đều cho đủ số thôi!

Nói rồi kiên định cái nhìn của mình:

- Thẩm Mặc đó đã quen dùng thủ đoạn hư hư thực thực rồi, lần này chỉ soạn lại bổn cũ thôi!

Lại tự biên tự diễn nói:

- Nhưng gặp người như ta sẽ không dùng được đâu! Ừm, không dùng được đâu!



- Thật sao? - Đầu mục lãng nhân hỏi.



- Không tin thử xem, - Nghiêm Thế Phiên nói: - Toàn là cọp giấy đâm cái rách thôi!

Lại giải thích cho đầu mục lãng nhân kia:

- Nếu có thực lực mạnh thế thì chúng đã đi từ lâu rồi, hà tất trốn ở đây làm gì?



Đầu mục kia vừa nghĩ cũng thấy đúng, liền dùng Oa ngữ lệnh, Hồ Điệp trận đã từng khiến người khác nghe tin sợ mất mật đảo mắt đã xuất hiện trên Tiểu Nhạc sơn. Vì sao là đã từng chứ? Bởi vì từ khi có Uyên Ương trận, nó luôn chìm đắm là lời chú giải cho sự huy hoàng cho người ta. Nhưng dưới tình huống không có Uyên Ương trận chân chính, nó vẫn là Hồ Điệp trận đánh đâu thắng đó!



- Giết nhanh nhanh!



Đầu mục giơ quạt lên, đám lãng nhân đều múa đao dựng lên, tiến tới tiếp cận đối phương. Chỉ đợi địch hốt hoảng ngước mắt lên nhìn sẽ từ trên cao bổ xuống, cực kỳ nham hiểm, đánh đâu thắng đó. . . ngoại trừ khi đối mặt với Uyên Ương trận. Bởi vì lang tiễn sẽ bảo hộ hoàn toàn cho Minh quân, giúp họ không còn e ngại trường đao của giặc Oa, ngoài ra vũ khí dài ngắn phối hợp, nhân cơ hội sát thương quân địch, công thủ vẹn toàn, làm cho ưu thế trên võ nghệ, vũ khí của giặc Oa không thể phát huy được gì.



Nhưng mà song phương còn chưa có đánh giáp lá cà, trong trận của Minh quân nhiên bắn ra một mảnh tiêu thương, vả lại cự ly gần quá, mặc cho ngươi võ nghệ cao cường cũng không kịp trốn, liền có mười mấy lãng nhân bị bắn trúng ngã xuống đất. Những tên còn lại thì tiếp tục xông tới trước, liền bị lang tiễn quét ngang, không ít lãng nhân tránh né không kịp, bị gai kéo xuống dưới, không chết cũng bị lột da, còn có những tên vận khí tốt, tránh thoát hai đợt công kích, đang cao hứng thì gặp trường mâu bốn nhánh tiến lên nghênh đón! Người ta một tấc dài một tấc mạnh, lại còn lang tiễn và thuẫn không cho áp sát, không muốn bị đâm chết thì chỉ mau chóng mà tránh ngay.



Có câu là hành gia vừa ra tay, liền biết có hay không! Nếu như quan quân không có một năm đến nửa năm luyện tập là không thể đạt tới loại trình độ này được. Nó cũng càng chuẩn xác nhận thức đến từ một số lãng nhân đã từng trực tiếp giao thủ qua với Thích gia quân, chúng vừa đánh vừa thầm nghĩ: cảm thụ quen thuộc biết bao. . .cm nó đây không phải là Thích gia quân sao?



- Cái gì, Thích gia quân?



Khi đầu mục lãng nhân đem kết luận nói cho Nghiêm Thế Phiên, hắn kiên quyết không tiếp thụ, mãi đến khi hoàng trướng kia xốc lên, một tướng quân trẻ tuổi vóc người khôi vĩ, tướng mạo đường đường, mặc một thân Sơn Văn giáp xuất hiện ở trước mặt hắn, Nghiêm Thế Phiên mới ngây ngẩn cả người.



Mặc dù chưa từng thấy qua người này, nhưng Nghiêm Thế Phiên biết, đây là Thích Kế Quang -- bởi vì hắn thấy được, có một số lãng nhân Nhật Bản đã bắt đầu nhịn không được run lên, có thể làm cho những kẻ liều mạng này cảm thấy sợ hãi, cũng chỉ có tổng binh Phúc Kiến Thích Kế Quang, cùng Thích gia quân của hắn, năm gần đây thanh danh thước khởi, chiến vô bất thắng công vô bất thủ, mỗi lần đều là đại quy mô sát thương địch nhân, mà phe mình thì tổn thất rất ít, hầu như lấy lực của mình mà xoay chuyển tình thế kháng Oa!



~~
- Sao đại nhân lại mẫn cảm đối với chuyện của hắn vậy? Có phải lại có người muốn chỉnh hắn không?



Người này quả thật là một thiên tài, vừa đoán trúng ngay.



Sở dĩ Lâm Nhuận muốn dùng từ lại là bởi vì Hồ Tôn Hiến bị buộc tội đó từ lâu đã không phải là tin tức nữa rồi, từ khi ngồi lên vị trí đó thì người cáo trạng hắn cứ người trước hi sinh, người sau tiếp bước, nhưng ở trong thời gian rất lâu vẫn chưa từng có người nào có thể làm khó gì được hắn. . . Dù cho sau khi Nghiêm gia phụ tử rơi đài, hắn cũng vẫn là đại soái thích đáng của hắn mà không bị tổn hao gì.



Ngoại trừ Hồ Tôn Hiến thông minh cơ linh, với lại còn biết lấy lòng hoàng đế, còn bởi vì hoàng đế không muốn đuổi tận giết tuyệt đối với Nghiêm đảng, vả lại Đông Nam quả thật cần có Hồ Tôn Hiến, nhưng theo thế cục Đông Nam ổn định, lại còn thêm các Ngự sử buộc tội cũng không phải thuần hư cấu, Hồ Tôn Hiến quả thật từng dựa vào gian đảng, vả lại hảo đại hỉ công, hơn nữa nữ nhân bên người đông đảo, tác phong cuộc sống rất thành vấn đề. Tất cả những điều này đã bổ sung đạn dược sung túc cho địch nhân của hắn, một pháo tiếp một pháo nã xuống, rốt cuộc làm cho hoàng đế bắt đầu không thích hắn rồi.



Hiện tại Nghiêm Thế Phiên lại dám can đảm mưu phản, làm hại hoàng đế, bách quan thiếu chút nữa bị tận diệt, tất cả mọi người hận chết hắn, mặt mũi của lão Nghiêm Tung có lớn mấy cũng không giữ được Nghiêm đảng bị thanh toán rồi. Không dám tưởng tượng, Hồ Tôn Hiến thân là nhân vật có tính tiêu chí của Nghiêm đảng sau khi đã mất đi sự che chở của hoàng đế biết làm gì để chống đỡ mưa bom bão đạn của đám Ngôn quan đây?



~~



Thẩm Mặc vốn không muốn nói tiếp nữa, nhưng vừa nghĩ lại, lần này sau khi cứu giá Lâm Nhuận chắc chắn thanh danh thước khởi, rất có lực ảnh hưởng, nếu như có thể khiến hắn hỗ trợ thì vẫn là rất có lợi ích. Vì vậy y đánh vỡ trầm mặc, gật đầu nói:

- Đúng vậy trước khi Nam tuần đã có rất nhiều người nhìn hắn khó chịu, mặc dù hoàng thượng lơ đểnh, nhưng những người đó rất là chấp nhất, buộc tội cứ một quyển tiếp một quyển, muốn kéo hắn xuống ngựa.

Rồi thở dài nói:

- Nói đi cũng phải nói lại, không phải là một cái thân phận của Nghiêm đảng chọc người hận sao? Hiện tại Nghiêm Thế Phiên tự chịu diệt vong, muôn lần chết cũng không hết tội, nhưng liên lụy đến cả Hồ Tôn Hiến, nếu như không ai giúp hắn, lần này là dữ nhiều lành ít rồi.



-Ý của đại nhân là. . .

Lâm Nhuận nhỏ nhẹ nói:

- Đến lúc đó để ta bảo vệ hắn?



- Không thể sao?

Thẩm Mặc nhìn hắn nói:

- Mặc dù ta cũng sẽ thượng thư, nhưng bởi vì hai ta trước kia liên quan quá sâu, hiệu quả sẽ giảm mạnh.

Rồi chắp tay nói:

- Nhược Vũ huynh, xin huynh nhìn vào công bằng, công đạo mà ra tay giúp hắn đi.



Lâm Nhuận trầm mặc một lúc lâu rồi mới khẽ nói:

- Nếu như nói công bằng công đạo thì ta cảm thấy người này cũng không tốt, hắn mặc dù có công tích không thể xóa bỏ, nhưng chuyện xấu thì cũng làm rất nhiều.

Rồi thấp giọng nói:

- Không nói đến kiêu xa dâm dật, ngang ngược. . .những bệnh thông thường của kẻ quyền cao chức trọng, chỉ nói đến Đề biên pháp mà hắn đưa ra đã khiến bao nhiêu gia đình phải phá sản?



- Chiến tranh dùng tiền như nước chảy, quốc khố thiếu thốn, đại hộ lại không chịu xuất tiền, - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Xuất ra hạ sách này cũng có thể lý giải mà.



- Chuyết Ngôn huynh, huynh không biết thực tình rồi, - Lâm Nhuận lắc đầu liên tục nói: - Đề biên pháp, nó ảnh hưởng ác liệt thậm chí có thể trung hoà công tích của hắn.